Editor: Min
- Beta: Nguyên My
Náo loạn để tắm xong được, cũng không thể tránh khỏi việc đụng phải vết thương, Ôn Nhiên gọi điện thoại cho bác sĩ tư Lý Thực, nói ông ấy qua đây để giúp xử lý một chút, thuận tiện cũng đổi thuốc.
Vừa mới thay xong thuốc, thì dì Trần từ dưới lầu nói có Phương nhị thiếu gia tới.
Căn bản Ôn Nhiên cũng có thể đoán được Phương Sầm Thu sẽ tìm tới nhà ngày hôm nay, ngay cả việc cậu ta muốn nói cái gì cậu cũng đoán ra được.
Đơn giản chính là ở trước mặt Thẩm Minh Xuyên khóc lóc chít chít giải thích là việc này không hề liên quan tới cậu ta vân vân mây mây, Ôn Nhiên không khách khí mà liếc mắt, đá Thẩm Minh Xuyên một cước, bảo hắn mau mà xuống gặp khách đi.
Thẩm Minh Xuyên cúi đầu xuống hôn cậu, lại bị cậu cắn cho một cái mới chịu buông ra, đi xuống lầu gặp khách.
Xảy ra sự cố thế này phỏng chừng như Phương Sầm Thu cũng bị dọa không nhẹ, người có chút hoảng hốt, vừa nhìn thấy vết thương trên người Thẩm Minh Xuyên thì sắc mặt lại càng trắng bệch hơn: "Xuyên, Xuyên ca, vết thương của anh, không sao chứ? Có phải nghiêm trọng lắm không?"
"Cũng thường thôi, ngồi đi." Thẩm Minh Xuyên nói, "Sớm như vậy đã tới đây là có việc gì?"
"Em lo cho anh, ngày hôm qua anh lại không nghe máy, cũng không gặp em, em tưởng anh đang giận."
"Anh nói rồi trong chuyện này anh không nghi ngờ em, đừng nghĩ nhiều nữa."
Phương Sầm Thu do dự một chút, thấp giọng nói: "Em là người đã cử tổng giám đốc Từ xuống để giám sát chuyện quay quảng cáo."
Thẩm Minh Xuyên cũng bị cuốn vào sự cố đèn chùm bị rơi, còn việc Ôn Nhiên bị cái gọi là tiêu chuẩn hoàn mỹ của tổng giám đốc Từ dày vò cả một ngày thì chưa hay biết gì. Sau khi truy hỏi, Phương Sầm Thu mới cả hết tất cả mọi thứ, hắn nhất thời tức giận đến cùng cực.
Hắn không có anh chị em ruột, Phương Sầm Thu lại sống ở sát vách, khi còn bé cậu ta cũng thường tới nhà hắn chơi. Thẩm Minh Xuyên thừa nhận, đối với người em trai nhu thuận xinh đẹp này hắn cũng yêu thương dung túng nhiều hơn so với người khác.
Nhưng không biết từ lúc nào, loại nhu thuận dễ thương ấy đã thay đổi.
Hắn kiềm chế sự kích động muốn đánh người, thái độ vô cùng lạnh lùng mà nói: "Nếu cậu đã không thích Tiểu Nhiên, sau này cũng đừng lui tới nữa. Đây là lần cuối cùng, sau này tôi cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu."
Phương Sầm Thu vừa nghe liền vội vã: "Lần sau em sẽ không thế nữa, thật đó anh, anh đừng..."
"Không có lần sau," Thẩm Minh Xuyên đánh gãy câu nói của cậu ta, "Tôi biết ở trên phương diện kia mình còn chưa xử lý thỏa đáng mới khiến cậu cứ nhớ mãi không quên, đối với chuyện ấy tôi cảm thấy ân hận vô cùng, nhưng đó không phải là cái cớ để cậu đối xử ác ý với người khác."
Mặc dù trước đây hắn cự tuyệt Phương Sầm Thu, nhưng rốt cuộc quan hệ vẫn cứ thân thiết như vậy, không đến nỗi cả đời cũng đều sẽ không qua lại nữa, chỉ là thái độ với cậu ta đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng Phương Sầm Thu đã mài nhẵn sự tín nhiệm cuối cùng của hắn.
Cậu ta phải trả giá cho hành động của mình.
Ôn Nhiên tưởng là Thẩm Minh Xuyên sẽ phải xuống gặp khách rất lâu, nhưng không ngờ mới 10 phút đã quay lại rồi.
"Nhanh thế?" Ôn Nhiên nhướn mày, "Anh trấn an được rồi à?"
"Trấn an gì?" Thẩm Minh Xuyên nhéo nhéo mũi cậu, có chút mệt lòng mà nói, "Sau này cũng sẽ không cái gì gọi là qua lại nữa."
"Không phải là thế giao sao anh, nếu không gặp mặt nữa chẳng phải là sẽ có chuyện à."
"Thế giao nào có quan trọng bằng em."
"Xí." Ôn Nhiên ngoài miệng thì coi nhẹ, nhưng trong lòng thì chẳng có chút tiền đồ nào mà bị những lời này dỗ đến vui vẻ.
Nói hoàn toàn không có ý kiến gì với Phương Sầm Thu thì là nói dối, đặc biệt là sau khi cậu biết mình có ý với Thẩm Minh Xuyên, lại càng không muốn gặp người này.
Cậu không phải thánh mẫu, không cần thiết phải giả bộ ưu nhã, hào phóng, không so đo.
"Anh nói thật." Thẩm Minh Xuyên kể sơ lại mọi thứ cho Ôn Nhiên nghe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!