Chương 34: Bị thương

Editor: Min

Sự tình phát sinh quá đột ngột, không ai chú ý tới mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, khi phản ứng lại được thì đã thấy cánh tay phải của Thẩm Minh Xuyên bị thương do đèn pha lê treo trên trần rơi xuống, mặt cũng bị thương do quệt phải, trường quay biến thành thảm trạng.

"Em không sao chứ?"

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Minh Xuyên là kiểm tra người trong lòng, xác định cậu không có bất cứ thương tích gì sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhủ thầm trong lòng là thật có hàng vạn may mắn là hắn đang ở đây, vạn nhất hôm nay hắn không tới đây, vạn nhất phản ứng của hắn chậm hơn một chút, vạn nhất...

Từng hậu quả của sự vạn nhất ấy hắn đều không thể tiếp thu, Thẩm Minh Xuyên cảm thấy trên cánh tay đau đớn, may mà người bị thương là hắn.

Ôn Nhiên bị sợ không hề nhẹ, cậu lo lắng lách người ra từ trong lòng Thẩm Minh Xuyên, hỏi hắn: "Anh bị thương ở đâu?"

"Ở trên tay, không có vấn đề gì đâu." Thẩm Minh Xuyên cười với cậu, trên mặt còn mang theo vết xước chảy máu do bị quệt qua, "Em đừng di chuyển, trên giường toàn là thủy tinh thôi, di chuyển sẽ bị cắt phải đó."

Hai tay Ôn Nhiên run lên: "Anh đúng là..."

Cậu rất muốn nói hắn là đồ ngốc, cái đèn chùm lớn như vậy, vạn nhất rơi vào đầu thì phải làm sao bây giờ, hắn có nghĩ tới hậu quả hay không.

Nhân viên công tác bắt đầu ba chân bốn cẳng đi tới hỗ trợ lấy cái đèn ra, cũng may cái đèn kia không phải treo ở vị trí trung tâm, trọng lượng của cái đèn ấy không phải quá lớn, có rơi xuống cũng không đến mức có vết thương trí mạng.

Nhưng để căn phòng này có vẻ cao cấp hơn, trần đã được nâng lên cao hơn những căn phòng bình thường, đèn chùm pha lê lớn như vậy rơi trúng cánh tay, hậu quả cũng không hề lạc quan được.

"Ở đây không nên có nhiều người vây xung quanh như vậy, còn thấy chưa đủ loạn sao. Cậu, cậu và cả cậu nữa ở lại, người khác đi ra ngoài." Tổng giám đốc Từ thấy tất cả đều ùa vào phòng như ong vỡ tổ liền trầm mặt ngăn lại.

Vốn là Đàm Mai đang ở bên ngoài lại nghe có xảy ra sự cố, cả người choáng váng tưởng như ngất, may đúng lúc Tiểu Lâm đỡ chị lại mới không có vấn đề gì. Chị nện đôi giày cao gót nhanh chóng đi vào, xác định được nguyên nhân sự cố và mức độ bị thương xong mới trấn định lại được.

"Đỡ Thẩm tổng sang phòng sát cách để ngồi nghỉ ngơi, Tiểu Lâm cậu chăm sóc cho Tiểu Nhiên, cẩn thận đừng để thủy tinh cắt vào người cậu ấy." Với sự cố trước mắt, so với người khác thì Đàm Mai trấn tĩnh hơn cả, sắp xếp mọi thứ đâu ra đó.

Ôn Nhiên xuống giường mang giày vào đi sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, trong đấy ngoại trừ tổng giám đốc Từ, đạo diễn và một nhân viên công tác có biết sơ qua về kiến thức cấp cứu, thì những người khác đều phải ở bên ngoài.

Áo sơ

-mi trắng của Thẩm Minh Xuyên nhanh chóng nhuốm đầy máu, Ôn Nhiên thấy đỏ một mảng như vậy, cả người cũng không cảm thấy ổn, cậu cũng chưa thể biết được vết thương của hắn nặng cỡ nào, trong lòng quặn đau từng cơn.

Ngay cả bé cưng trong bụng cậu dường như cũng có chung cảm giác như thế, rất không an tâm mà chuyển động.

"Phiền phức, mau đi tìm một cái kéo, trước tiên phải cắt ống tay áo của Thẩm tổng ra đã." Vị nhân viên công tác kia phân phó.

Tiểu Lâm chạy đi tìm kéo, hai người hợp lực hỗ trợ giúp anh ta cắt ống tay áo ra rồi cầm máu, ống tay áo vừa được cắt ra thì tình trạng vết thương còn thảm hơn rất nhiều so với những gì Ôn Nhiên tưởng tượng, ở trên tay không chỉ bị cắt một vết lớn, từ cánh tay kéo về phía lưng cũng bị bầm tím, có vài chỗ còn bắt đầu sưng lên, không biết phần khớp xương có bị thương tổn hay không.

Thẩm Minh Xuyên đưa cánh tay không bị thương của mình ra dắt Ôn Nhiên, nhìn bộ dáng đau lòng đến độ muốn khóc lên của cậu, hắn dỗ dành: "Anh không sao mà, những vết thương nghiêm trọng hơn anh cũng từng trải qua rồi, sao lại làm ra dáng vẻ như góa bụa vậy?"

Lời hắn nói chủ yếu chỉ là để đùa vui, nhưng lại không chọc cười được Ôn Nhiên. Trong lòng cậu giờ vẫn còn đang sợ hãi, cậu buồn buồn đáp: "Em còn lâu mới để anh biến em thành góa phụ."

"Anh cũng không nỡ để em thành góa phụ." Ngón tay Thẩm Minh Xuyên khẽ gãi vào lòng bàn tay cậu.

Mấy người trong phòng đang làm việc của mình đâu ra đó, cứ vậy lặng lẽ bị đút cho một mồm cẩu lương.

Bây giờ đang đúng giờ tan tầm nên tất cả cùng bị vây ở vấn đề kẹt xe, may là trường quay rất gần bệnh viện, xe cứu thương không ngừng tăng tốc, chỉ mất 20 phút đã chạy tới nơi.

Đến bệnh viện rồi, bác sĩ thấy vết thương đã được xử lý cơ bản, không tiếp tục chảy máu, trước tiên cho hắn đi chụp X

-quang, kiểm tra xem xương có bị thương tổn không.

"Xương hơi bị nứt, cũng không quá nghiêm trọng nên không cần bó bột, bình thường chú ý nghỉ ngơi và bôi thuốc là được, nhưng mà vết thương ngoài thì tương đối nghiêm trọng, phải lấy hết những mảnh vụn thủy tinh ra rồi khâu vết thương lại tránh uốn ván." Bác sĩ nhìn kết quả chụp X

-quang rồi nói.

Cấu tạo của cái đèn chùm kia là có sáu chụp đèn thủy tinh cùng với khung inox, góc cạnh bén nhọn lại rơi từ một nơi cao như vậy, toàn bộ cánh tay thậm chí là cả trên lưng của Thẩm Minh Xuyên đều bị đâm vào tạo thành những vết thương rất sâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!