Chương 22: Khám thai

Ủ lâu ngày quá giờ mới xong nè:))

Mà nhìn cái ảnh thấy đói ghê ha =))

Editor: Min

Khi Ôn Nhiên tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, cậu còn chưa hiểu hôm qua mình đi ngủ như thế nào, tỉnh dậy đã nằm ở trong ổ chăn rồi.

Nhưng cũng may mà ngủ mất, bằng không thực sự vẫn còn tỉnh táo mà lại còn nằm trên cùng một chiếc giường với Thẩm Minh Xuyên thì chẳng biết cậu sẽ phát sinh ra phản ứng dọa người gì nữa.

Ban ngày Thẩm Minh Xuyên đi cùng Ôn Nhiên tới phim trường, Đàm Mai sớm đã bố trí người chụp ảnh lại, chuẩn bị cho một hot search. Tin đồn ngoại tình lần trước tuy rằng đã được làm sáng tỏ, nhưng những ảnh hưởng đến danh tiếng của Ôn Nhiên thì không thể nào vãn hồi.

Hiện giờ đây chính là thời điểm cần hấp thụ chút ánh sáng, việc Thẩm Minh Xuyên đến tham ban là một cơ hội tốt, là thời cơ hoàn hảo để đánh tan những tin đồn họ không hợp hoặc ly hôn.

Yêu cầu của Đàm Mai đã được Thẩm Minh Xuyên đồng ý, trong tấm ảnh cơ bản hắn đã được Ôn Nhiên ngồi che gần hết, chỉ lộ nửa đầu với một chút phía sau lưng mà thôi.

Dù vậy thì cũng đủ để fan gào thét, bọn họ càng trở nên thần bí, thì lại càng có nhiều chuyện để bàn tán hơn.

"Thầy Ôn."

Lúc được nghỉ ngơi ở giữa các cảnh quay, một cậu bạn nhỏ mang theo chút sợ sệt đi tới trước mặt Ôn Nhiên, chủ yếu là do khí tràng của Thẩm Minh Xuyên quá cường đại, một bên cạnh như vậy cứ như là Thái Tuế trấn núi. Ngoại trừ Cố Danh Thành, bình thường khi hắn đang tán gẫu cùng với Ôn Nhiên thì cũng không ai dám lại gần nói chuyện với hắn.

Ôn Nhiên cũng đã từng rất sợ Thẩm Minh Xuyên, vậy nên cậu thực sự có thể hiểu được loại tâm tình này.

Cậu bạn nhỏ này chính là người mà Ôn Nhiên đã cùng bàn với Thẩm Minh Xuyên rằng muốn kí hợp đồng vào cùng studio, tên là Viên Tuấn, vai diễn của cậu ta là một diễn viên bình hoa vừa kiêu ngạo vừa ương ngạnh, nhưng ngoài đời lại là một người vô cùng rụt rè.

"Ừm?" Ôn Nhiên ăn quả cà chua bi Thẩm Minh Xuyên đưa cho mình, tuyệt đối hưởng thụ sự chăm sóc cực kì chu đáo đến không thể chu đáo hơn được nữa, cậu chỉ vào một chiếc ghế trống bên cạnh, "Ngồi xuống đi rồi nói."

Viên Tuấn lén lút nhìn Thẩm Minh Xuyên, quả nhiên là thần phật quá, cậu nhóc không dám ngồi xuống, chỉ nói: "Dạ không, không cần đâu ạ, em tới chỉ là muốn chào tạm biệt anh thôi ạ."

"Hơ khô thẻ tre rồi hả, chúc mừng nha."

"Vâng, giờ em phải đi rồi, cảm ơn thầy Ôn đã chiếu cố em đợt này." Viên Tuấn khiêm tốn nói, ngữ khí không quá mức thân thiết, sẽ không làm người khác hiềm nghi về mối quan hệ của cậu ta.

Ôn Nhiên mới chú ý một chút đến cậu ta, nhìn cả chặng đường cậu ta tiến lại để chào tạm biệt, vì Viên Tuấn và những người trong đoàn đều nhiều ngày lăn lộn đến quen thuộc cả, vậy nên khi cậu ra rời đoàn thì cũng không phải ngại ngùng khi chào hỏi sẽ không ai để ý đến mình.

Làm Ôn Nhiên nhớ lại bản thân mình khi vẫn còn là người mới, vừa tâm cao khí ngạo, thời điểm rời khỏi đoàn phim cũng sẽ không mặt dày mà chủ động đi chào hỏi người khác. Có lẽ vì chính nguyên nhân này nên cậu không được người khác chú ý tới, nhưng cũng vì nguyên nhân này mà cậu lại để ý đến Viên Tuấn.

Vào thời gian đó chắc rằng mọi người đều chê cười cậu, một nghệ sĩ nhỏ nhoi tuyến thứ mấy trăm mà lại làm như mình là ngôi sao hạng một vậy.

Ôn Nhiên nói: "Nói là hẹn gặp lại, phỏng chừng là trong khoảng thời gian ngắn cũng chẳng gặp được nhau, không ngại thì cậu để lại phương thức liên hệ đi, Wechat hay gì đó."

"Dạ?" Trong lúc nhất thời Viên Tuấn không phản ứng lại kịp, đại khái là không nghĩ tới việc Ôn Nhiên lại chủ động hỏi mình phương thức liên lạc.

"Về sau tôi có vai diễn hay gì đó thích hợp thì có thể thuận tiện giới thiệu cậu cho người ta." Ôn Nhiên thuận miệng nói mấy câu linh tinh.

Cậu không nói thẳng ra mục đích là muốn kí hợp đồng, dù sao thì Đàm Mai ở phương diện này mới là người chuyên nghiệp, có thể nổi tiếng hay không thì chỉ có chị mới đánh giá được. Vạn nhất kí hợp đồng cùng với một kẻ bị miễn nhiễm với sự nổi tiếng thì Đàm Mai cũng không thể rời bỏ khỏi cậu ta được.

Cho nên cứ lấy cớ là sẽ đề cử vai diễn cho Viên Tuấn nếu đến lúc đó Đàm Mai thực sự thấy cậu ta không ổn thì cũng có thể giới thiệu một vai diễn không tồi cho cậu ta, việc ấy đối với Ôn Nhiên thì cũng chẳng phải khó khăn gì, coi như không uổng việc cậu thấy Viên Tuấn hợp với nhãn duyên của mình.

"Nhưng, nhưng, có thể được ạ?" Viên Tuấn bị cái bánh ngọt này đè đến mức nói lắp, run run rẩy rẩy lấy di động ra, "Wechat đi ạ, thầy quét QR của em hay là để em quét QR của thầy ạ?"

"Để tôi quét QR của cậu." Ôn Nhiên mở phần quét mã của Wechat.

Viên Tuấn mở mã QR của mình ra để cậu quét, bởi vì quá kích động mà tay không khống chế nổi khẽ run run.

Thật đúng là trẻ con, Ôn Nhiên cười nói, "Cậu đừng run nữa, tôi không quét mã nổi rồi."

"Xin, xin lỗi thầy Ôn ạ," Mặt Viên Tuấn lập tức đỏ bừng, tay lại càng run đến lợi hại hơn, cậu ta phải dùng cả hai tay để cầm lấy điện thoại, ngượng ngùng nói, "Vì em xúc động quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!