Editor: Min
Sắc mặt của Đàm Hoài trong lúc nhất thời có chút đặc sắc.
Lão chỉ là thuận miệng muốn châm chọc Ôn Nhiên vài câu mà thôi, thế nào mà càng chọc càng giống như tổ ong, không dứt nổi.
Lúc này không thể mất bình tĩnh yếu thế được, đây là nơi công cộng bọn họ cũng không thể đánh người được, Đàm Hoài không cần phải sợ bọn họ, lão treo lên nụ cười, nói: "Ây dô, Thẩm tổng cũng tới sao, thật là trùng hợp quá, ở toilet thế này mà còn liên tục gặp được người quen, thật sự là duyên phận mà."
"Không phải trùng hợp," Đàm Hoài không sợ Thẩm Minh Xuyên, Thẩm Minh Xuyên cũng không cần phải duy trì cái gì mà vẻ quan hệ hữu hảo ở bên ngoài nữa, hắn lạnh lùng nói, "Tôi nghe nói ở đây có chó dữ đang cắn vợ tôi, cho nên tới để xem sao."
Biểu cảm của Đàm Hoài rốt cuộc cũng không giữ nổi: "Thẩm tổng chớ có ăn nói quá đáng như vậy."
Thẩm Minh Xuyên cũng đáp lại đầy mỉa mai: "Còn không bì kịp được Đàm tổng."
Vừa dứt lời, Thẩm Minh Xuyên đi tới bên cạnh Ôn Nhiên, khoác tay lên vai cậu, ân cần hỏi: "Em không sao chứ?"
Ôn Nhiên lắc đầu: "Em không sao, chỉ là có hơi khó chịu."
-
---- Không phải là Ôn Nhiên giả vờ khó chịu, mà đó là sự thật, cậu bẩm sinh đã có khứu giác mẫn cảm, đến khi mang thai lại càng rõ ràng.
Đây là toilet của một nhà hàng hạng sang nên không có mùi gì cả, nhưng Đàm tổng, Kỉ Thừa An và Thẩm Minh Xuyên hẳn là đều có uống rượu, còn có người hút thuốc, mùi thuốc lá lẫn cùng mùi rượu thật sự rất khó ngửi, khiến cậu buồn nôn từng cơn.
"Chúng ta đi ra ngoài thôi."
"Vâng."
Thẩm Minh Xuyên đưa mắt nhìn Kỉ Thừa An, Kỉ Thừa An liền gật đầu, tỏ ý cứ giao lại việc ở đây cho y.
Đàm Hoài bị Thẩm Minh Xuyên không chút lưu tình mắng chửi hai câu, nhất thời sượng mặt ngay trên đài, giờ thấy họ nhanh chóng rời đi, ánh mắt lão lay động, lại treo nụ cười lên mặt.
"Thẩm tổng xin hãy chờ một chút, vừa mới rồi là tôi không đúng, đã mạo phạm Ôn tiên sinh, không bằng như thế này, ba vị nể mặt tôi, tới chỗ tôi uống một chén, coi như là để tôi bồi tội với Ôn tiên sinh, có được không?"
"Lời xin lỗi này nhận, uống rượu thì không cần," Kỉ Thừa An dùng giọng điệu đùa cợt nói, "Ngộ nhỡ ông hạ độc vào rượu thì làm sao bây giờ?"
"Kỉ tổng cứ đùa, nói thế nào thì Ôn Nhiên và tôi cũng có quen biết, còn trước cả Thẩm tổng nữa, với Ôn Nhiên thì chúng tôi chính là bạn cũ, sau đó tôi cũng không biết Ôn Nhiên và Thẩm tổng lại hòa hợp vậy, thật sự còn nhiều chỗ có lỗi với Ôn Nhiên, còn phải cảm ơn Thẩm tổng không so đo với tôi."
Cái cách nói này của Đàm Hoài quả thực rất nội hàm.
Việc lão ngủ với những tiểu minh tinh đã trở thành một loại thương hiệu, là người quen biết với lão, Ôn Nhiên lại xinh đẹp như vậy, người khác nghe thấy lão nói thế thì phản ứng đầu tiên khẳng định sẽ nghĩ Ôn Nhiên cũng từng ngủ với lão.
Thẩm Minh Xuyên cũng không bị chọc giận, chỉ lạnh lùng đáp: "Bị chó cắn, quy luật đương nhiên là không thể cắn ngược lại nó được."
"Cậu!" Đàm Hoài bị lời này nói đến mức hai mắt bốc hỏa, lão giằng co với Thẩm Minh Xuyên một lát, đột nhiên lại cười nói: "Thẩm tổng thật không hổ là đại nhân vật, tâm tính cũng ung dung hào phóng hơn người bình thường, Đàm mỗ thực sự cảm thấy bội phục. Nếu ba bị đã không hoan nghênh, tôi đây xin được về trước, thứ lỗi vì không thể tiếp chuyện được nữa."
Nói xong, mặt lão tươi cười rời khỏi, Kỉ Thừa An chửi tục một câu: "Đúng là thằng chó đáng khinh!"
"Cũng chỉ là đang tấu hài," Thẩm Minh Xuyên chẳng hề để tâm, căn bản là không đặt cái loại người tự coi mình là cao trào ấy vào trong mắt, "Chúng ta cũng đi ra thôi."
Ôn Nhiên bị mấy lời sau cùng của Đàm Hoài nói mà tức đến run rẩy, một lúc lâu sau cũng không nói thành lời, ý ngầm của Đàm Hoài chính là muốn nói cậu không xứng đáng ngồi vào vị trí này: "Nếu vừa rồi không phải anh ngăn tôi lại thì tôi đã xông tới đập chết lão rồi."
Thẩm Minh Xuyên trấn an cậu: "Cậu không cần phải tức giận với loại người như vậy, trực tiếp tìm một cơ hội tung một cú bí mật đánh chết hắn."
Kỉ Thừa An cũng nói: "Yên tâm đi, tên mồm thối đó sớm muộn gì cũng sẽ cho cậu xử, Đàm Hoài là một kẻ ghê tởm có tiếng, về sau cậu có gặp cùng đừng trả lời lại lão, chỉ là tiểu nhân chiếm tiện nghi mồm chút thôi."
Nói xong, chính y cũng buồn cười: "Sao lại có cảm giác như học sinh tiểu học cãi nhau thua vậy nhỉ, lại còn là ba thua một nữa, có hơi bẽ mặt đó Minh Xuyên."
Thẩm Minh Xuyên ngoại trừ tán gẫu cùng người quen, từ trước đến nay không hề thích việc chiếm tiện nghi mồm, hắn không phải loại người trẻ tuổi hừng hực lúc nào cũng thích hơn thua với người khác, người ta nói hai câu không hay thì liền cảm thấy mất mặt rồi xù lông lên, ngồi trên vị trí cao nhiều năm đã mài mòn đi tính cách đại thiếu gia trong hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!