Editor: Min
Thẩm Minh Xuyên nói xong câu ấy thì liền rời đi, để lại Ôn Nhiên với tâm tình phức tạp mà rửa bát đũa. Cậu thu dọn xong, cởi tạp dề đi ra ngoài phòng khách thì Thẩm Minh Xuyên đã không còn ở đấy nữa rồi, hẳn là đi lên lầu.
Trên bàn trà mà cậu để điện thoại, có vài hộp linh tinh được đặt ở đó, Ôn Nhiên cầm lên xem thử, đầu là đặc sản của thành phố X, đều là các loại bánh ngọt và đồ điểm tâm, có đến bảy tám hộp to nhỏ các loại.
Không thể nghi ngờ, đều là đồ Thẩm Minh Xuyên muốn đưa cậu mang đi.
Ôn Nhiên bóc một hộp Thanh Đoàn (*), những chiếc bánh Thanh Đoàn xanh biếc, một hộp sáu cái là sáu vị khác nhau, có nhân đậu, trà xanh, vừng, đậu phộng, khoai môn và dứa. Ôn Nhiên bóc một cái bánh nhân vừng, cắn một miếng, mùi vừng hòa cùng mùi vỏ bánh Thành Đoàn thơm ngát ngon miệng, đối với người thích đồ ngọt như Ôn Nhiên mà nói, vị của chúng thật tuyệt.
(*) Là một loại bánh của Trung Quốc có màu xanh lá là do được trộn chung với nước ép ngải cứu.
Cũng không biết vì sao Thẩm Minh Xuyên lại biết cậu thích ăn điểm tâm ngọt nữa.
Cái việc làm dao động thế này là phạm quy! Hoàn toàn là vô lực chống cự lại mà, Ôn Nhiên vừa ăn vừa nghĩ, Thẩm Minh Xuyên chỉ là cho cậu một tia nắng, cậu liền cảm thấy đó là một ngày nắng rực rỡ.
Đang lúc Ôn Nhiên vừa ăn vừa nghĩ đến lộn xộn lung tung muốn cái này không muốn cái kia, thì điện thoại ở trên bàn của cậu kêu vang, Ôn Nhiên cầm lên nhìn, là bạn cùng phòng thời đại học của cậu
- Từ Trang Trang.
Ôn Nhiên nhấc máy: "Alo, Trang ca?"
"Tiểu Nhiên à, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi đấy chứ?" Giọng của Từ Trang Trang rất lớn, theo như lời cậu ta nói thì bản thân cậu ta chính là một con người thô kệch, trời sinh đã không có số làm diễn viên.
Ôn Nhiên ngồi xuống sofa, "Không đâu, tôi vừa mới ăn cơm xong."
"Không làm phiền là tốt rồi, chính là hai ngày trước lão Tứ (*) mới từ nước ngoài trở về, cậu thì lại mới có cục cưng, nên mọi người đang tìm cơ hội để gặp nhau? Cậu có tiện đến không?"
(*) Ở đây tác giả để là "
" ý chỉ là người nhỏ tuổi nhất, nhưng mà vì trong phòng họ chỉ có 4 người nên mình để luôn là lão Tứ.
"Anh em trong ký túc tụ tập gặp mặt dù không tiện cũng phải đi chứ, lúc nào vậy?"
"Thứ sáu này luôn đi, cậu có rảnh không?"
"Có, tôi rảnh."
"Vậy thứ sáu nhé, để tôi đặt bàn, địa chỉ thì sẽ nhắn vào điện thoại cho mọi người, nhớ đến là được."
Trong ký túc xá thời đại học của bọn họ có tất cả bốn người, đều là tốt nghiệp khoa nghệ thuật, nhưng thực sự đi theo con đường diễn viên này lại chỉ có một mình Ôn Nhiên, lão Nhị Từ Trang Trang vô vọng với con đường diễn viên, liền đổi nghề chuyển sang làm huấn luyện viên thể hình.
Lúc trước lão Tứ Hạ Diệp chỉ là ôm tâm tình đi cho vui mà thi trường nghệ thuật, kết quả lại đỗ thật, thế nhưng học xong rồi lại vẫn như cũ không có tí hứng thú nào với nghề diễn, trong nhà lại có tiền, vậy nên rất tùy hứng mà xuất ngoại trở thành du học sinh, tốt nghiệp rồi cũng ở lại đó làm việc, gần đây mới trở về.
Lão Đại Lương Duy có thành tích tốt nhất nên rất lợi hại, trực tiếp được giữ lại làm nghiên cứu sinh, tốt nghiệp xong thì được nhà trường giữ lại làm giáo viên.
Tổng thể mà nói, quan hệ giữa bốn người bọn họ cũng không tồi, hơn nữa tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy nhưng tình bạn của họ vẫn tốt đẹp như trước, ngoại trừ Hạ Diệp ở nước ngoài không có cách nào, những người còn lại một năm cũng phải tụ tập với nhau vài lần.
Ôn Nhiên không thể uống rượu, lại lo lắng đến thân phận cậu nếu đến nơi đông người dễ bị bao vây, cho nên Từ Trang Trang đặt bàn ở một nhà hàng "Vị Uyển" nổi tiếng là sa hoa nhất của thành phố.
Bốn người họ đã mấy năm rồi không tụ tập với nhau, ngồi chung một bàn rồi liền có chút xúc động, đặc biệt là Hạ Diệp, lúc trước nói xuất ngoại liền xuất ngoại, đi suốt mấy năm cũng chưa từng về lần nào, hiện giờ gặp lại, khuôn mặt búp bê trời sinh của cậu ta cũng đã thay đổi ít nhiều.
"Cậu rốt cuộc cũng bỏ được vương quốc chuột túi ấy để về rồi đó hả," Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, mọi người bắt đầu cùng nhau tán gẫu, Từ Trang Trang là người đầu tiên mở đề tài, nói, "Tôi cứ tưởng là cậu sẽ ở đó đến khi thiên hoang địa lão (*) chứ."
(*) Thiên hoang địa lão "
": Trời đất già đi hoang tàn, ý chỉ một khoảng thời gian rất dài, mãi mãi.
Hạ Diệp thong thả đáp: "Vốn là phải ở nơi đó đến khi thiên hoang địa lão, thế nhưng được nửa đường lại phát hiện con gái ngoại quốc không xinh đẹp bằng được con gái nước mình, thế nên lại trở về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!