Chương 10: Bữa sáng

Editor: Min

Ngày hôm sau Ôn Nhiên tỉnh dậy trước, liền phát hiện mình và Thẩm Minh Xuyên cuốn lấy nhau làm ra một tư thế vô cùng thân mật, cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể hôn lên mặt của Thẩm Minh Xuyên, một cánh tay của cậu còn khoác lên trên lưng của hắn.

Xấu hổ nhất là, bên dưới đang rất có tinh thần mà chọc vào người Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên nhanh chóng thu nó về, đồng thời cách xa Thẩm Minh Xuyên ra một chút.

"Chỉ là hiện tượng bình thường thôi, hiện tượng bình thường thôi." Ôn Nhiên lẩm bẩm ở trong đầu, cố gắng hóa giải sự xấu hổ không gì sánh kịp trong lòng.

Ôn Nhiên với lấy điện thoại ở bên cạnh, mở wechat ra xem có tin gì quan trọng hay không, vừa nằm để chờ cho nơi đó dần xuống. Ngón tay thon dài của cậu trượt trên màn hình, đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ

--- người như Thẩm Minh Xuyên sáng sớm có phải cũng sẽ cương không?

Đáng tiếc là vừa mới nãy người cậu không kề sát bên bộ vị của Thẩm Minh Xuyên, cho nên cũng không biết hắn có cương hay không.

Không phải cậu có ý không tôn trọng Thẩm Minh Xuyên, chỉ là vô cùng tò mò, cậu thấy Thẩm Minh Xuyên vẫn đang ngủ say liền lén lút vén cao chăn lên, muốn nhìn xuống phía dưới.

Đáng tiếc cái chăn này được làm bằng bông tự nhiên, dày đến mức không lọt được ánh sáng vào, căn bản là không nhìn ở dưới được. Ôn Nhiên mở khóa điện thoại, muốn mượn ánh sáng của màn hình để nhìn, bỗng nhiên Thẩm Minh Xuyên cử động, quả thật làm Ôn Nhiên đang có tật giật mình bị dọa sợ cực độ, vội vội vàng vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

"Mấy giờ rồi?" Thẩm Minh Xuyên hỏi nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, giọng nói biếng nhác có chút còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mất bớt đi sự lạnh nhạt lúc thường, mang theo sự khàn khàn đầy gợi cảm, khiến cho nơi nào đó của Ôn Nhiên đang dần trở nên bình thường lại đột nhiên cương lên.

Ôn Nhiên bưng mặt, cậu vậy mà lại có phản ứng với giọng nói của người đàn ông này, rất dọa người, có ông trời làm chứng cậu đâu phải là đứa thanh khống.

Nhất định là vì độc thân quá lâu nên bị sắc đẹp cám dỗ, chỉ có thể trách vì sao giọng nói của Thẩm Minh Xuyên lại quá gợi cảm như vậy.

Ôn Nhiên nhìn điện thoại rồi đáp: "Chưa đến 8 giờ."

"Đừng ở trong chăn nghịch điện thoại, có phóng xạ."

"Ừm." Cậu cũng không có ý định nghịch điện thoại ở trong chăn.

Thẩm Minh Xuyên không nói gì nữa, trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ. Bị quấy nhiễu như vậy, Ôn Nhiên cũng không có tâm tư để nhìn xuống phía dưới của Thẩm Minh Xuyên nữa, cậu cũng không buồn ngủ, liền trực tiếp xuống giường.

Mặc quần áo rồi rửa mặt, Ôn Nhiên tự giác đem quần áo bẩn của mình và Thẩm Minh Xuyên ném vào máy để giặt, còn lấy riêng quần lót ra để giặt tay. Đây là lần đầu tiên cậu giặt quần lót của Thẩm Minh Xuyên, cảm thấy ngượng ngùng một cách quái dị, cho nên nhanh chóng vò hai cái, rồi giặt sạch mang đi phơi.

Cậu vừa làm xong mấy việc này, quay lại liền bắt gặp Kỉ Thừa An mang khuôn mặt bất mãn đi ra khỏi phòng.

"Kỉ tiên sinh, chào buổi sáng." Ôn Nhiên chủ động chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Giọng Kỉ Thừa An mệt mỏi, đi vòng qua cậu để vào toilet.

Rất bất bình thường, Kỉ Thừa An là loại người dù bị giẫm lên mặt vẫn muốn duy trì vẻ thân sĩ tao nhã mỉm cười, trước mặt người khác đặc biệt là những người không quen thân thì đều là một bộ dạng thành thục như cá gặp nước, rất giỏi việc che giấu cảm xúc tiêu cực của bản thân.

Ít nhất là Ôn Nhiên đã thấy y rất nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên được trông thấy bộ dạng uể oải thế.

Cậu vẫn còn nhớ cái cách Tần Tử Ngạn nói lúc họ vừa đặt chân đến nơi, là y dẫn cậu ta tới để đánh dã chiến.

Cho nên đây là đánh dã chiến không thành công, hay là đánh chưa tận hứng? Ôn Nhiên suy nghĩ chẳng trong sáng chút nào, thậm chí còn đoán xem bọn họ là ai đè ai.

Tần Tử Ngạn vốn là một người mẫu, cho nên quanh năm tới lui phòng tập gym, mà cậu ta bẩm sinh đã cao lớn, Ôn Nhiên cảm thấy người như Thẩm Minh Xuyên xem như là cao, cậu ta và hắn lại tương đương nhau, thoạt nhìn Tần Tử Ngạn không giống người bị đè.

Nói một cách tương đối, Kỉ Thừa An đều không chiếm được lợi thế ở cả chiều cao và khí lực, chỉ là tiểu tình nhân của y từ trước đến nay đều là mấy nam sinh nhỏ nhắn mềm mại, cũng có thể không làm những người dưới khuất phục.

Chẳng lẽ là vì ai đè ai thành ra đánh nhau, cuối cùng là không ai phục ai, thế nên việc ấy bất thành?

Hoặc là đến thời điểm muốn làm thì cả hai phát hiện đối phương đều là top, đành phải bỏ dở giữa chừng?

Ôn Nhiên não bổ đến phong sinh thủy khởi (*), cửa phòng bọn họ lại mở, Tần Tử Ngạn cũng mang theo hai quầng thâm mắt đen sì đi ra.

(*) Phong sinh thủy khởi "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!