Editor: Min
"Bác sĩ, Nhiên Nhiên nhà tôi sao rồi, không việc gì chứ?"
Ôn Nhiên đang đi ghi hình thì đột nhiệt ngất xỉu, mọi người sợ hãi, staff của chương trình mau chóng đưa cậu đến bệnh viện, bà Thẩm nghe thấy tin ấy thì liền chạy tới ——– cũng chính là mẹ chồng của Ôn Nhiên đang vô cùng lo lắng, bác sĩ vừa đi ra liền nhanh chóng tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trấn an: "Bà Thẩm không cần lo lắng, thân thể của Ôn tiên sinh cũng không có vấn đề gì, sở dĩ bị ngất xỉu là do triệu chứng nôn nghén cho nên sức khỏe mới không chịu đựng nổi."
Bà Thẩm nghe vậy nhất thời vừa mừng vừa sợ: "Nôn nghén? Bác sĩ là đang nói Nhiên Nhiên nhà tôi mang thai?"
"Đúng vậy" Bác sĩ cười nói, "Chúc mừng bà Thẩm."
Những người cùng chờ ở bên ngoài nhẹ nhàng thở phào, rồi bắt đầu tới tấp chúc mừng bà Thẩm. Bà tủm tỉm cười cảm ơn mọi người, rồi đi vào phòng bệnh của Ôn Nhiên, cậu đã tỉnh, vẫn đang truyền nước biển, ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt, thì thoạt nhìn không có gì là không bình thường cả.
"Mẹ."
Ôn Nhiên ngọ nguậy ngồi dậy, bà Thẩm vội nói: "Con đừng có động đậy, cứ nằm nghỉ ngơi tốt một chút."
"Con không sao. Mẹ ngồi đi ạ."
"Ai." Bà Thẩm cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh giường, "Bác sĩ nói cho con rồi chứ."
"Vâng," Ôn Nhiên cụp mắt xuống, nói, "Con đang có em bé."
Bà Thẩm vui mừng không kiềm nén nổi, tỉ lệ nam giới thụ thai là rất thấp, thậm chí có người chăm chỉ cày cấy vài năm cũng không có kết quả gì, phải nhờ đến thụ tinh nhân tạo mới có thể đậu thai.
Cho nên chủ ý ban đầu của bà Thẩm là không muốn Thẩm Minh Xuyên kết hôn cùng nam nhân, nhưng Thẩm Minh Xuyên lại chỉ thích nam nhân, mà lấy Ôn Nhiên bà lại thích, cho nên cũng không nói gì nữa.
Nhưng Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên kết hôn ba năm, tuy là vô cùng ân ái, nhưng bụng của Ôn Nhiên vẫn không có động tĩnh gì. Cái ao ước được ôm cháu nội của bà Thẩm tuy là ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại hết sức sốt ruột, thậm chí còn muốn đề xuất cho bọn họ thuê người mang thai hộ hoặc thụ tinh ống nghiệm.
Hiện giờ đậu thai rồi, bà Thẩm kích động đến mức hận không thể thông báo cho cả thế giới biết.
Bà vỗ vỗ bàn tay không có kim truyền của Ôn Nhiên, nói: "Mấy tháng này con phải vất vả rồi, đặc biệt là mấy tháng đầu, rất khó chịu, thời điểm mẹ có bầu Minh Xuyên, ăn cái gì thì nôn cái đó, nên mẹ hiểu là rất không dễ dàng gì."
Ôn Nhiên có thể cảm nhận được niềm vui sướng rất lớn của bà Thẩm, có chút đau trứng, lại có chút đau lòng, cười cười nói: "Mẹ, con không mảnh mai như vậy."
"Mẹ biết nam giới các con đương nhiên cứng cỏi hơn so với nữ giới một chút, nhưng mà khoảng thời gian này con với Minh Xuyên vẫn là nên dọn về nhà ở đi, nhà của hai đứa, ngay cả người chăm sóc cơm nước hàng ngày cũng không có, không thuận tiện chút nào."
"Việc này không cần đâu ạ," Ôn Nhiên khó xử nói, nếu quay về nhà chính ở, không phải là chuyện của cậu và Thẩm Minh Xuyên có thể bị lộ ra sao, "Bọn con có thể thuê người đến nấu cơm được ạ."
"Không phải vấn đề thuê người, con và Minh Xuyên đều là đàn ông trưởng thành, nhất là Minh Xuyên, nó chỉ một lòng dốc sức vào công việc, nó và ba nó y hệt nhau, đối với chuyện này làm sao có thể chu đáo cẩn thận được, mẹ là..."
"Mẹ."
Bà Thẩm đang nói, thì một giọng nam trầm thấp cắt ngang lời bà, cùng lúc cửa phòng bệnh cũng được mở ra, một nam nhân vô cùng anh tuấn bước vào, nam nhân lớn lên cao lớn tuấn lãng, ngũ quan thâm thúy, chính là Thẩm Minh Xuyên – chồng hợp pháp của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên thấy Thẩm Minh Xuyên tới thì nhẹ nhàng thở phào, cậu thực sự không biết phải từ chối bà Thẩm như thế nào, để cho bà Thẩm lừa mà đồng ý trở về nhà chính, còn không phải là Thẩm Minh Xuyên sẽ chém cậu sao.
"Minh Xuyên đến đây, vừa đúng lúc, mẹ và Nhiên Nhiên đang bàn chuyện mấy tháng này các con dọn về nhà nhà chính ở, thuận tiện còn chăm sóc."
"Mẹ, Nhiên Nhiên em ấy sẽ xấu hổ, em ấy chỉ thích dính cùng một chỗ với con trong thế giới hai người, cho nên trong nhà cũng không thuê người giúp việc, sau khi trở về bên kia nhiều bóng đèn như vậy, em ấy tuy không nói ra, nhưng chắc chắn sẽ không được tự nhiên."
Bà Thẩm không kịp phòng bị đã bị nhét đầy một mồm cẩu lương, có chút lơ mơ, sau đó vỗ vỗ cánh tay nói, "Ài, hai đứa các con, sao sến quá vậy hả?"
Thẩm Minh Xuyên mặt không đỏ tim không nảy, thậm chí còn "thâm tình mà chân thành" nhìn Ôn Nhiên, nói: "Được sống chung với Nhiên Nhiên, dù thế nào con cũng không cảm thấy đó là sến."
"......." Quả thực là bà Thẩm không nghe nổi nữa.
Thế nhưng bà Thẩm thấy hai người bọn họ khăng khăng không trở về nhà chính cũng không cố ép, cùng lắm thì bảo dì giúp việc thường xuyên làm chút canh hầm bổ dưỡng mang tới, dù sao cũng cùng một thành phố, cũng rất tiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!