Chương 9: (Vô Đề)

09.

Nếu Hà Dục muốn đi mua quần áo, Sở Tầm nhất định sẽ đi cùng. Lúc này nhân vật gì gì đó cũng không quan trọng nữa, cùng lắm thì buổi tối xem lại phim lần nữa, không chừng còn có thể tăng ảnh hưởng, lĩnh ngộ thêm.

Nhất thời tâm tình Sở Tầm vô cùng tốt, vẫn không nghĩ tới vì sao Hà Dục luôn đơn giản lại hy sinh thời gian nghỉ ngơi quý báu đi mua quần áo.

Hà Dục hẹn Sở Tầm hai giờ buổi chiều. Bởi vì Sở Tầm gần khu thương mại, Hà Dục sẽ đến chỗ Sở Tầm trước rồi hai người mới đi chung tới khu thương mại.

Công tác của Hà Dục vẫn luôn rất bận, hơn nữa Sở Tầm vừa ra khỏi cửa là nửa năm trôi qua, số lần hai người đi chung với nhau mấy năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sở Tầm trong lòng thầm tưởng tượng lần đi chung này thành một lần hẹn hò.

Lòng mang loại ý niệm bí ẩn, cậu trang điểm một lượt mới ra ngoài. Sở Tầm mặc một cái áo T

-shirt trắng, phía dưới là quần đen. Tuy mặc vậy rất đơn giản nhưng hiệu quả phối hợp rất cao. Sở Tầm xử lý tóc mái một chút, trong gương liền hiện ra một thiếu niên nhỏ tuổi đơn bạc.

Giống hệt như thần thoại Hy Lạp quỳ gối bên dòng suối thưởng thức dung nhan thiếu niên kiều diễm của chính mình.

Hôm nay cậu không đeo khẩu trang, thoải mái hào phóng đứng ở ga tàu điện ngầm. Trong lúc chờ Hà Dục đến, Sở Tầm cầm điện thoại lên chơi.

Chơi một lát, cậu cảm thấy có người nhìn lén mình chằm chằm. Đây là bệnh nghề nghiệp, các minh tinh đều rất nhạy cảm với ánh nhìn từ người khác. Cậu quay đầu nhìn xung quanh tàu diện ngầm một lần, không phát hiện ra kẻ rình coi mà thấy Hà Dục từ ga đi đến.

Sở Tầm vừa thấy Hà Dục liền quăng chuyện có ai nhìn trộm ra sau đầu.

Nơi Sở Tầm đưa Hà Dục tới là khu thương mại lớn nhất Bắc Thành, hầu hết các nhãn hiệu thời trang nam đều có ở đây. Sở Tầm hỏi Hà Dục muốn mua dạng phong cách nào, Hà Dục nghĩ nghĩ một lát.

"Nghiêm túc một chút, không cần quá nghiêm túc đâu, anh muốn đi ăn cơm cùng với một sư muội." Hà Dục chăm chú nhìn khu vực bán quần áo, không để ý tới Sở Tầm đang sửng sốt ở phía sau.

Mấy ngày qua Sở Tầm không hề nghe Hà Dục nói gì về sư muội nọ.

Vòng quan hệ của Hà Dục rất đơn giản. Bạn bè chân chính bên người ít ỏi vô cùng, đa phần là quan hệ lạnh nhạt. Đây là lần đầu tiên Sở Tầm thấy Hà Dục để ý một người con gái như vậy, còn vì người ta mà mua quần áo mới.

Trong lòng chua xót, Sở Tầm không biết hình dung cảm giác này như thế nào. Có chút giống như thất tình, lại giống như mất đi thứ quan trọng nhất của đời mình.

Từ khi còn rất nhỏ Sở Tầm đã biết Hà Dục. Khi đó Sở Tầm vẫn còn là học sinh tiểu học, thân thể không tốt, thường xuyên phải tới bệnh viện. Ba mẹ cậu vì tích phúc cho cậu đã giúp đỡ Hà Dục gia cảnh nghèo khó, từ đó Hà Dục mới có thể thuận lợi đi học.

Thời điểm Hà Dục vừa lên sơ trung thì người thân duy nhất của hắn mất, ba mẹ Sở Tầm trong thời gian nghỉ hè đã đưa Hà Dục đến biệt thự kế nhà họ ở tạm.

Cái tuổi khi ấy của Sở Tầm vô cùng hâm mộ các anh trai lớn tuổi. Chỉ tiếc cậu là con một, trong nhà không có anh trai để hâm mộ, trong kì nghỉ hè lại có Hà Dục từ trên trời rơi xuống, hắn liền trở thành nơi kí thác tình cảm của Sở Tầm.

Tính cách Hà Dục ôn hoà, còn dắt cậu đi chơi. Tuy ba mẹ nói khi anh học không được quấy rầy nhưng cậu vẫn sẽ lén đi tìm Hà Dục chơi.

Sau kì nghỉ hè, tình cảm hai người tiến bộ vượt bậc, Hà Dục lại phải trở về đi học. Lúc đó, Sở Tầm còn lén ngồi trên cầu thang khóc một lúc lâu.

Sau này hai người không thường gặp mặt, Hà Dục vẫn luôn gọi điện thoại hỏi thăm ba mẹ Sở Tầm mỗi năm. Thời điểm đó Sở Tầm còn cãi cọ ầm ĩ đòi Hà Dục phải viết thư cho cậu. Đó là khoảng thời gian mà Sở Tầm đặc biệt nhớ rõ.

Tiếp đó hai người lại không gặp nhau, tình cảm của Sở Tầm đối với Hà Dục cũng dần phai nhạt. Nói cho cùng thì Sở Tầm vẫn chỉ là một đứa trẻ, hứng thú rất dễ bị những thứ đồ chơi khác hấp dẫn.

Ngay cả hình dáng Hà Dục trong trí nhớ của Sở Tầm cũng dần phai nhạt. Nói thật thì diện mạo Hà Dục cũng không xuất sắc, chỉ là hắn có khí chất ôn hoà, dễ gây thiện cảm với người khác. Bản thân Sở Tầm lớn lên cũng cực kì xinh đẹp, càng không quan tâm tới diện mạo Hà Dục.

Lần thứ hai Sở Tầm gặp Hà Dục là ở tang lễ ba mẹ.

Sở Tầm vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày đó. Cậu còn vết thương trên người, ngồi trên xe lăn, được bảo mẫu đẩy đến nhìn mặt ba mẹ lần cuối cùng.

Ngày đó gió rất lớn. Ở chính giữa linh đường viết một chữ "Điện" to lớn, tấm màn phiêu phiêu trong gió, ba mẹ cậu yên lặng nằm trong một cái hộp màu đen.

Sở Tầm ngây ngốc. Cậu nghe được rất nhiều tiếng khóc, nhưng bản thân lại không hề rơi iotj nước mắt nào. Mọi người đều nói, ba mẹ cậu đã đi xa rồi.

Nhưng mà cậu biết, cậu tận mắt nhìn thấy ba mẹ chết đi, cậu tận mắt nhìn thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!