08.
Sở Tầm đã lường trước được có chuyện không tốt, cho rằng Lục Cảnh Tu lập tức đánh cậu, không ngờ anh chỉ cười lạnh một cái, mang theo áo sơ mi rời đi.
Có lẽ Lục Cảnh Tu cân nhắc chuyện cậu tận tâm chăm sóc, rộng lượng không so đo?
Tuy rằng cậu cảm thấy hôm nay Lục Cảnh Tu rất tức giận.
Sở Tầm không muốn nghĩ nhiều, trở về chung cư của mình, muốn ngủ cho đủ giấc. Nhưng hôm qua không tắm rửa, cậu không chịu nổi cả người dơ hề hề mà nằm lên giường, đành lết thân đi đến phòng tắm.
Rửa mặt xong, Sở Tầm bắt đầu dùng chai này lọ kia bôi lên da. Tuy cậu còn trẻ, nhưng làm minh tinh sợ nhất là trạng thái không tốt. Chỉ cần mặt phù lên một tí, trên màn ảnh thì xong đời rồi.
Bởi vậy cho dù đang nghỉ phép, Sở Tầm cũng không dám trì hoãn. Thật ra làn da Sở Tầm rất tốt, hơn nữa cũng rất trắng. Cái kiểu trắng đến bóng loáng này là kiểu trong một đám người, cậu sẽ nổi bật hơn tất cả người khác.
Nhưng mà thẩm mỹ cá nhân của cậu lại thiên về hình tượng đàn ông nam tính một chút, cằm có râu gợi cảm càng tốt.
Đáng tiếc, cậu cho dù có phơi nắng cũng không đen, từ nhỏ đã như một luồng ánh sáng trắng. Tại thời điểm công ty chuẩn bị xây dựng hình tượng, cậu đã từng đề nghị hướng đi nam tính, nhưng cuối cùng vẫn không có tin tức gì.
Hình tượng hiện tại công ty xây dựng cho cậu là mỹ nam đẹp lộng lẫy, hoạt động bao nhiêu lâu nay, Sở Tầm cũng chỉ có thể cẩn thận mà dưỡng da.
Tiền mỹ phẩm dưỡng da mỗi tháng tốn vài trăm ngàn, nhưng không còn cách nào khác. Thói quen thức đêm của cậu sửa mãi không được, mỗi lần thức dậy mặt đều sưng phù, chỉ còn cách cầu cứu mỹ phẩm dưỡng da.
Lúc Sở Tầm còn chậm rì rì dưỡng da, điện thoại báo có người gọi tới, là một dãy số lạ.
Đối với số lạ gọi tới, Sở Tầm thường không tiếp, sợ đó là truyền thông. Nhưng dãy số này hiện ra thuộc sở hữu của Bắc Thành, có lẽ là người mà cậu quen chăng? Do do dự dự một lát mới cầm điện thoại lên.
"Sao lâu như vậy mới nhận điện thoại?"
Micro điện thoại truyền đến giọng nam quen thuộc, mang theo ý không kiên nhẫn. Thật ra nếu vứt đi ý thức chủ quan của Sở Tầm thì âm thanh của Lục Cảnh Tu khá dễ nghe. Mang theo hương vị của người đàn ông trưởng thành, đúng là gu mà Sở Tầm thích. Nhưng nghĩ tới việc Lục Cảnh Tu thích anh cậu, ý niệm kiều diễm gì đó đều tan thành mây khói.
Thậm chí còn muốn cầm dao đâm Lục Cảnh Tu một cái.
Nhưng hôm qua cậu vừa mới đụng trúng Lục Cảnh Tu, từ đáy lòng vẫn mang theo chút áy náy. Nghe âm thanh không kiên nhẫn của Lục Cảnh Tu cũng không thèm so đo, chỉ nghĩ tâm tình Lục Cảnh Tu không tốt, vì thế ôn tồn nói: "Tôi đi tắm."
Đối phương ngừng một chút. Anh chỉ muốn chọc Sở Tầm, không nghĩ rằng cậu lại trả lời nghiêm túc như vậy, nghe giống như vợ trẻ chất vấn chồng.
Lục Cảnh Tu điều chỉnh tâm tình rất nhanh, anh nói thẳng chủ đề: "Giữa trưa tôi muốn ăn cơm, cậu qua đây nấu cơm cho tôi."
Chân gãy xương không có cách nào xuống bếp, gọi cơm hộp lại không vệ sinh. Sở Tầm nghĩ nghĩ một lát liền đáp ứng.
Xuống lầu rồi mới nhớ ra là mình không biết Lục Cảnh Tu ở nhà nào, vì thế lại gọi cho Lục Cảnh Tu. Đầu dây bên kia không biết có chuyện gì, đợi nửa ngày cũng không có ai nghe. Cho đến lúc Sở Tầm muốn cúp điện thoại mới nghe được tiếng trả lời thiếu đánh của Lục Cảnh Tu: "Hừ, gọi tới làm gì?"
"Tôi không biết nhà anh ở đâu." Sở Tầm nhỏ giọng.
"Khu thứ sáu tầng thứ tám." Lục Cảnh Tu đáp nhanh.
Nhưng Sở Tầm không biết khu thứ sáu là ở đâu. Thời gian cậu ở nhà không nhiều lắm, nếu có thì cũng chỉ nằm ở nhà không đi dạo. Hơn nữa tiểu khu không có bảng hướng dẫn, Sở Tầm chỉ có thể tiếp tục hỏi Lục Cảnh Tu khu thứ sáu ở chỗ cụ thể nào.
Lục Cảnh Tu bị cậu doạ sợ rồi. Anh không biết Sở Tầm không tìm thấy khu thứ sáu thật hay là cố ý chọc tức anh, lập tức ngậm miệng không hé răng.
Đột nhiên yên tĩnh khiến Sở Tầm có chút xấu hổ.
Xem xét lại hành vi vừa rồi của chính mình, Sở Tầm cảm thấy nếu mình không giải thích, nhất định sẽ chọc tức Lục Cảnh Tu. Vì vậy cậu chịu thua, lời nói mang theo ý làm nũng mà bản thân không hề nhận ra: "Bình thường tôi ở nhà không ra khỏi cửa, có chút không quen thuộc với tiểu khu."
Lục Cảnh Tu miễn cưỡng tiếp nhận cái lý do khiến người khác không tin nổi này, hỏi Sở Tầm đang ở đâu rồi nói: "Đi về hướng nam, rẽ sang hướng đông, sau đó lại đi về hướng nam. Thấy toà chung cư thứ hai thì trực tiếp đi lên, lặp lại lần nữa xem."
Bởi vì phải thường xuyên nhớ kịch bản đóng phim, trí nhớ của Sở Tầm không tệ lắm. Cậu cuống quýt lặp lại một lần khiến Lục Cảnh Tu vô cùng hài lòng, vừa quăng một câu "Lại đây nhanh." liền cúp máy.
Sở Tầm đứng trên lề, nhìn đường nhỏ thẳng tắp, lòng mặc niệm: trước Bắc sau Nam trái Tây phải Đông, cuối cùng cũng tìm được hướng Nam, nhưng lại hướng xuống phía dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!