42.
Sở Tầm không nói cho Lục Cảnh Tu biết việc ngày hôm nay.
Trước kia khi ở cùng với Hà Dục, cậu luôn làm nũng với hắn mỗi khi chịu uỷ khuất. Nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn chia sẻ cho người mình yêu những gì tốt đẹp nhất.
Thật ra chuyện này cũng không để lại tổn thương quá lớn với Sở Tầm, cậu trái lại còn như một viên kim cương thô được mài bóng hơn, toả sáng lấp lánh như pha lê.
Trần Minh hiểu cậu buồn nên mấy ngày nay luôn giảm bớt lịch trình cho cậu. Sở Tầm lần nữa có một kì nghỉ phép, trừ việc phải quay , thời gian còn lại đều không ra khỏi cửa. Nếu được ngồi sẽ không đứng, nếu được nằm sẽ không ngồi, mỗi ngày cậu đều dính với Lục Cảnh Tu, cùng ăn cơm, cùng nhau ngủ.
Cậu cảm thấy cuộc sống bình dị như vậy rất hạnh phúc, nhưng công việc không có khả năng chờ cậu mãi.
Mỗi lần có việc, Sở Tầm lập tức làm nũng đòi không đi với Trần Minh. Ban đầu hắn còn mềm lòng, sau đó phát hiện Sở Tầm đang lười biếng, hắn liền xách lỗ tai Sở Tầm lôi câu đến phòng làm việc.
Sở Tầm phải mặc đồ lót chụp cho một tạp chí thời trang. Sau khi chuẩn bị quần áo và trang điểm xong, nhân viên công tác dẫn cậu đến studio.
Những buổi chụp thế này cần chụp rất nhiều ảnh, sau đó tổ biên tập sẽ chọn ra tấm tốt nhất làm trang bìa tạp chí.
Sở Tầm nghe theo chỉ đạo của nhiếp ảnh gia tạo rất nhiều dáng, tổ chụp ảnh chụp tách tách liên tục. Cậu thấy nhiếp ảnh gia dường như đang thương lượng gì đó với Trần Minh, hắn nhíu mày không đáp, vì vậy cậu chủ động hỏi: "Chuyện gì? Muốn chụp lần nữa sao?"
Nhiếp ảnh gia nhìn từ trên xuống dưới Sở Tầm một lần, nói: "Chụp lần nữa đi, thay một bộ khác, Tầm Tầm em chụp một tấm ảnh góc nghiêng đi."
Tuy Sở Tầm không hiểu vì sao phải làm vậy, nhưng ý kiến của nhiếp ảnh gia hẳn sẽ chuyên nghiệp, cậu ngoan ngoãn tạo dáng theo lời yêu cầu.
Lần chụp nghiêng này làm nhiếp ảnh gia khá vừa lòng. Khi xong việc, Trần Minh lái xe đưa Sở Tầm về nhà, còn nói lời thấm thía: "Tầm Tầm ơi, anh không ở bên có một chốc thôi cậu đã không chịu quan tâm hình thể của mình rồi, trong giới giải trí mà mập thì sẽ không có tương lai đâu."
Sở Tầm: "???"
Cậu mập? Đùa gì thế, từ bé đến lớn cậu còn không biết từ "mập" này viết như thế nào đâu! Sở Tầm sờ mặt của mình, vẫn xinh đẹp như cũ, sờ tay của mình, vẫn nhỏ nhắn như cũ, sờ vào bụng...
Hình như có chút thịt, chắc là gần đâu ăn nhiều quá... Nhưng cũng không mập đến mức kia chứ, phần eo chỉ dùng hai bàn tay là có...
Trần Minh đưa cho Sở Tầm xem tấm ảnh nhiếp ảnh gia chụp được trong bộ đầu tiên: Sở Tầm mặc áo sơ mi đen, loại quần áo rất bó cơ thể. Cục thịt trên bụng Sở Tầm không hề giữ lại chút gì mà phình ra...
Sở Tầm thật muốn ngất đi luôn cho rồi, tấm ảnh này thật thà quá đi...
Chắc chắn là do dạo gần đây cậu chỉ ăn với ngủ, không thèm vận động, cho nên mới mập lên.
Nhưng lúc trước cậu cũng ăn nhiều lắm mà, cũng chẳng thèm vận động, mà cũng béo lên đâu!
Sở Tầm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành quy cho việc mình đã có tuổi, sự trao đổi chất chậm lại, làm cho năng lượng tiêu thụ không bằng năng lượng nạp vào, nếu không thì sao cậu tự dưng mập lên chứ?
Tiêu đời rồi. Nếu sự trao đổi chất chậm lại, da cũng sẽ kém đi, trở nên lỏng lẻo không căng mịn nữa, lúc đó cậu làm sao còn làm idol được nữa!?
Càng thảm hơn là việc Lục Cảnh Tu còn già hơn cậu, nhưng anh vẫn có thể duy trì dáng người săn chắc, Sở Tầm khi ở trên giường thích nhất là sờ cơ bụng của Lục Cảnh Tu đó!
Mà bây giờ cậu đã có bụng, vậy đến tuổi của Lục Cảnh Tu, cậu sẽ béo thành như thế nào nữa!
Trên đường đi, Sở Tầm vẫn luôn buồn bực. Cậu nằm trên giường ghi ra một danh sách dài các thực phẩm giảm cân, rau củ quả và một ít các loại đậu, cuối cùng lòng cũng dễ chịu một tí. Cậu còn phải làm idol đến năm 30 tuổi, sau có thể để mình mập ra nhanh vậy được?
Sở Tầm nghiêng người xuống giường chuẩn bị tập thể dục, vừa tính toán thời gian xong đã cảm thấy có chút mệt mỏi
- buồn ngủ rồi.
Lý trí và cơn buồn ngủ choảng nhau một trận, buồn ngủ giành chiến thắng. Gần đây cuộc sống của cậu quả thật đáng buồn, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn. Mỗi lúc Lục Cảnh Tu đến công ty làm việc, cậu còn có thể một hơi ngủ hết mười mấy tiếng.
Ăn ngủ như vậy mà không mập thì ai mập nữa chớ?
Sở Tầm tự an ủi bản thân, cố gắng tìm một lý do giải thích cho cái béo của mình. Sau đó nhanh chóng tung chăn che lại bụng mình, một giây sau đã ngủ mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!