Chương 35: (Vô Đề)

35.

Bởi vì trong lòng có điều vướng bận, trong khoảng thời gian chờ đợi này, Sở Tầm và Lục Cảnh Tu không hề ra ngoài, mỗi ngày chỉ ngời chờ tin tức trong khách sạn, cần thiết thì đi tới đồn công an khai báo tin tức.

Trong những ngày này, Lục Cảnh Tu thường xuyên đi ra ban công nói chuyện điện thoại một mình, đã nói thì nói đến cả nửa ngày. Sở Tầm đoán có lẽ là việc ở công ty, lập tức cực kì áy náy.

Cậu đã xin tạm thời nghỉ quay gameshow, hiện tại không bận bịu gì cả. Nhưng Lục Cảnh Tu thì khác, anh phải quản lý cả công ty, lại phải đi cùng cậu tới Hoa Thành.

Hiện tại, họ chỉ biết Cố Nguyên Sướng sắp bị khởi tố. Đến lúc đó, Hoa Thành sẽ mở phiên toà, chỉ đến khi thẩm phán đưa ra phán quyết, chuyện này mới coi như chấm dứt hoàn toàn.

Sở Tầm thấy Lục Cảnh Tu bận rộn như vậy, liền kiến nghị bảo Lục Cảnh Tu về trước đi. Dù gì bọn họ cũng không biết khi nào phiên toàn sẽ mở, bắt Lục Cảnh Tu phải trì hoãn mãi cũng không hay. Kết quả, Lục Cảnh Tu dịu dàng cúi xuống hôn cậu, làm Sở Tầm đỏ rực cả mặt, không bao giờ dám nhắc lại chuyện này nữa.

Cho đến một ngày toàn án gửi thông báo tới, nói ngày thẩm vấn sẽ là ngày hôm sau, Sở Tầm mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Bọn họ chắc chắn sẽ phải tham gia lần phiên toà này, những chuyện còn lại không thuộc phạm vi quan tâm của bọn họ.

Tâm trạng Sở Tầm rất tốt, giữa trưa còn muốn rủ Lục Cảnh Tu ra ngoài ăn cơm. Ban đầu Lục Cảnh Tu nói đồng ý, nhưng khi ra khỏi cửa lại đổi ý, nói anh có việc bận một chút.

Vốn luôn áy náy với việc đã phí hoài thời gian của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm lập tức đồng ý: "Vậy anh cứ đi đi, em ăn một mình ở đây cũng được."

Lục Cảnh Tu cảm thấy rất có lỗi: "Anh sẽ không đi lâu lắm đâu, buổi tối sẽ dẫn em đi ăn một bữa lớn hơn."

"Nhớ đó nha!" Sở Tầm vừa nghe thấy có thức ăn ngon, lập tức đóng cửa đuổi Lục Cảnh Tu đi, còn dặn anh nhớ về nhanh một xíu.

Nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Lục Cảnh Tu cũng chẳng biết nói gì hơn.....

Vì em trai không muốn nhìn thấy mình, Cố Nguyên An chỉ có thể tìm con đường khác giúp Cố Nguyên Sướng. Cha mẹ y ở trong bệnh viện vẫn luôn hỏi y rốt cuộc Cố Nguyên Sướng bị thế nào, làm y chỉ có thể tận lực giấu diếm sự thật, nói giảm nói tránh một chút. Vì vậy, hai người bọn họ vẫn luôn ở bệnh viện với tâm trạng thấp thỏm lo âu.

Bởi vì không được gặp Cố Nguyên Sướng, vị luật sư kia đưa ra một phương án khác cho Cố Nguyên An, có thể hữu dụng, cũng có thể không. Lúc này cho dù là làm cái gì Cố Nguyên An y đều sẽ làm, y tình nguyện cố gắng còn hơn ngồi đó chờ chết.

Luật sư phán đoán, đối với tình huống này, xuống tay từ cơ quan công kiểm không tốt lắm, vì có người muốn dồn Cố Nguyên Sướng vào chỗ chết, song vẫn có hy vọng ở nơi khác. Ngoại trừ thái độ của bị cáo, thái độ của người bị hại cũng rất quan trọng. Hình phạt thẩm phán đưa ra không phải máy móc dựa vào sách vở, pháp luật cho thẩm phán một không gian để cân nhắc mức phạt rất lớn.

Dựa vào cơ sở này, nếu người bị hại đồng ý thông cảm cho bị cáo, thẩm phán sẽ suy xét giảm nhẹ hình phạt.

Cố Nguyên An lập tức nhớ tới Sở Tầm.

Sở Tầm là một người dễ tính. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc có vài ngày ngắn ngủi, nhưng Cố Nguyên An đã điều tra về Sở Tầm từ lâu, tính cách của cậu có thể nói là hiểu rõ chín phần mười.

Tuy rằng Cố Nguyên Sướng đã chuốc thuốc Sở Tầm, nhưng thuốc cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì với cơ thể Sở Tầm. Chỉ cần gặp được Sở Tầm, y chắc chắn mình có thể xin được sự thông cảm từ cậu.

Cố Nguyên An thuộc phái người hành động, một khi đã nghĩ rõ mọi việc, y sẽ ngay lập tức làm việc. Y vốn muốn gọi điện thoại cho Sở Tầm, nhưng âm thanh hệ thống máy móc luôn báo số điện thoại không liên lạc được.

Bây giờ dù có muốn xin số điện thoại cá nhân của Sở Tầm cũng không kịp, y đành gọi điện thoại cho công ty quản lý của Sở Tầm. Bên kia uyển chuyển trả lời việc này thuộc về riêng tư của Sở Tầm, họ không thể để lộ ra.

Cuối cùng, Cố Nguyên An chỉ có thể tìm được phương thức liên hệ của Lục Cảnh Tu.

Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng Cố Nguyên An biết rõ ai đang cản trở y.

Hoa Thành là một cố đô nổi tiếng, toàn bộ thành phố đều ngập trong bầu không khí cổ xưa. Mấy năm nay chính phủ phát triển mảng du lịch rất tốt, Cố Nguyên An ngồi trong một quán trà có tiếng chờ Lục Cảnh Tu tới.

Bây giờ đã là cuối thu, hai hàng cây cao lớn bên đường đã bắt đầu ố vàng, nhiệt độ không khí cũng dần giảm xuống, nhưng điều này không ngăn được dòng người tấp nập trên phố Hoa Thành.

Giữa trưa vào 12 giờ, đường đi có kẹt một chút. Lục Cảnh Tu đến nơi đã hẹn trước, đi vào trong quán trà. Quán này trang hoàng theo phong cách cổ kính, giữa hai hàng ghế có bình phong ngăn lại. Lục Cảnh Tu theo sau một người hầu đi qua hành lang, bên tai là khúc nhạc không lời êm ả.

Cố Nguyên An đã tới từ sớm, y ngồi ở phía sát cửa số trong ghế lô. Cảnh quan ngoài cửa sổ không phải là hàng phố buôn bán, mà là một khu vườn nhỏ yên ắng thanh bình, thật sự vô cùng lịch sự tao nhã.

Sau khi người hầu rời đi, Lục Cảnh Tu ngồi xuống đối diện Cố Nguyên An. Hai người đều vô cùng đẹp trai, khiến cho không ít người hầu đi ngang qua lét lút ngắm hai người.

Hai người chưa ai mở miệng, Lục Cảnh Tu một thân nhàn nhã, chậm rãi rót cho bản thân một ly trà.

Cố Nguyên An thì ngược lại, bởi vì y có chuyện phải cố kỵ, câu đầu tiên đã là thăm hỏi: "Đã lâu không gặp, Giám đốc Lục."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!