Chương 30: (Vô Đề)

30.

Trên đường về nhà, Sở Tầm im lặng ngoài ý muốn, Lục Cảnh Tu vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm vài câu Sở Tầm mới trả lời một câu, nhưng cũng với tâm trạng rầu rĩ không vui.

Rõ ràng buổi sáng đi tới đồn công an vẫn còn vui vẻ mà?

"Em sao thế? Từ khi ra khỏi đồn công an đã rầu rĩ rồi?" Lục Cảnh Tu đỗ xe vào bãi xe dưới nhà, nhẹ nhàng sờ đầu Sở Tầm.

Lúc này Sở Tầm mới hoàn hồn, trong mắt lộ ra mê man, rõ ràng là vừa ngẩn người, không hề nghe Lục Cảnh Tu nói gì, anh đành phải lặp lại lần nữa.

Sở Tầm há miệng thở dốc, sau lại im lặng, do dự một lát, cậu với tay gảy gảy đai an toàn trước ngực, rõ là vô cùng phân vân, thoạt như có điều muốn nói lại không dám.

Lục Cảnh Tu không hề thúc giục cậu.

Thật ra Sở Tầm đang rất loạn trong lòng, ban nãy ở đồn công an, khi nghe thấy cảnh sát muốn họ cùng đi tới Hoa Thành, cả thân thể đã cậu cứng đờ.

Đã một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ khi Hà Dục mang cậu rời xa Hoa Thành, mấy năm nay cậu chưa từng quay lại, những gì xảy ra ở Hoa Thành dường như cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa. Nhưng khi nghe được lời nói kia của cảnh sát, những âm thanh khi xưa lại như quấn lấy cậu lần nữa, suốt ngày lải nhải quanh tai.

"Đúng là oan nghiệt, sao cứ phải nằng nặc đòi đi Sung Sướng Cốc trong ngày mưa chứ, không phải là rảnh rỗi quá à?"

"Người chết rồi thì cũng thành một cục nợ thôi..."

"Có tiền rồi thì sao? Chết rồi cũng có mang theo được đâu? Chậc chậc..."

Xem kịch vui, xem thường, hận thù, đủ mọi loại ánh mắt đều đang hướng về cậu, hơn nữa lại như muốn nói: "Tại sao chỉ có mày còn sống sót?"

Sở Tầm đỡ trán gục xuống, sự việc năm đó dần hiện lên.

Lúc ấy Sở Tầm còn đang học năm hai sơ trung, cậu đi học sớm, lúc đó chỉ vừa mới 13 tuổi thôi.

Sự việc cụ thể cậu không còn rõ, chỉ nhớ khi ấy cả nhà được nghỉ phép cùng nhau, hơn nữa thành tích thi cử của cậu rất tốt nên ba mẹ cậu rất vui, lập tức quyết định cả nhà sẽ tới Nông Gia Nhạc chơi.

Sở Tầm không muốn đi chơi ở Nông Gia Nhạc, suốt đường đi vẫn không hào hứng, bĩu môi, quậy đến cả nhà đều bực mình. Cuối cùng vẫn là ba cậu hỏi cậu muốn đi đâu, Sở Tầm mới nhãy cẫng lên bảo mình muốn đi Sung Sướng Cốc.

Nông Gia Nhạc nằm ở một vùng chân núi ngoài thành phố, bọn họ đi du lịch tự túc, khi đi thời tiết vẫn còn rất tốt. Bọn họ tính toán sẽ đi tới đó vài ngày, chơi thoả thích rồi sẽ về.

Trên đường đi thì vừa gặp phải lúc mưa xuân, đồi núi tầng tầng lớp lớp sương mù. Mẹ Sở dự tính đợi đến khi thời tiết tốt hơn mới về, nhưng bởi vì Sở Tầm muốn đi Sung Sướng Cốc, ba Sở quyết định mạo hiểm lái xe đi vào trung tâm thành phố đến Sung Sướng Cốc.

Đường đi trơn trượt, quãng đường lại xa xôi. Mẹ Sở do dự nói đi ra ngoài trong thời tiết như thế này có phải nguy hiểm quá không? Ba Sở cũng có chút dao động, nhưng nhìn thấy Sở Tầm đang rất hào hứng vì được đi Sung Sướng Cốc, lập tức vui vẻ cười nói: "Vất vả lắm mới dẫn con đi chơi được một chuyến, sao không chơi thật vui chứ? Cùng lắm thì anh đi chậm một chút là được rồi, không sao đâu."

Sau đó ba người cùng nhau đi dến Sung Sướng Cốc, nhưng chỉ còn mỗi Sở Tầm trở về nhà.

Từ đó đến nay, Sở Tầm luôn hối hận vì sao lúc đó bản thân cứ nằng nặc đòi đi Sung Sướng Cốc. Cậu vẫn luôn chìm đắm trong kí ức đau buồn, tâm lý cũng sa sút nghiêm trọng, nhờ có Hà Dục bầu bạn bên cạnh mới khá hơn. Mấy năm nay cậu vẫn luôn trốn tránh quá khứ, cũng không trở về Hoa Thành, là vì muốn quên đi tất thảy.

Nhưng mà lần này...

Sở Tầm chậm rãi thoát ra khỏi hồi ức, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện Lục Cảnh Tu vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu, không hối không thúc, chỉ im lặng ngồi đó chờ đợi cậu.

Nhìn thấy biểu tình quan tâm của Lục Cảnh Tu, đáy lòng Sở Tâm vô cùng khó chịu, rất giống như bị ai đó siết lại vậy. Cậu hiểu rõ, bộ dáng say khướt ngày hôm qua của Lục Cảnh Tu là do muốn tìm video chứng cứ cho cậu, thế mà cậu lại không muốn về Hoa Thành.

Cậu cẩn thận nói: "Đơn kiện này chúng ta bỏ đi, em không muốn truy cứu nữa."

"Tại sao?" Lục Cảnh Tu lập tức nhíu mày.

Nghe Lục Cảnh Tu hỏi vậy, lòng Sở Tầm càng khó chịu, giấu diếm nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng, thuốc gã chuốc em cũng không gây ra hậu quả gì về lâu dài, sau này em cẩn thận hơn là được rồi."

"Nếu gã đã làm sai, gã phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả." Tuy Lục Cảnh Tu không hiểu sao Sở Tầm đột nhiên thay đổi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói: "Em không cần lo, chúng ta đã có chứng cứ, chúng ta đến Hoa Thành là đường đường chính chính."

Thấy Sở Tầm co rụt người lại, anh nghĩ có thể là Sở Tầm sợ Cố Nguyên An sau này sẽ chèn ép cậu, lập tức khuyên: "Em cũng đừng lo về Cố Nguyên An, sau này cũng đừng nói chuyện với y. Khi nào bắt đầu quay tập tiếp theo?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!