Chương 3: (Vô Đề)

03.

Sở Tầm đặt tỏi trong lòng bàn tay, cẩn thận lột ra lớp vỏ ngoài, trong lòng cảm thán mình đúng là thiên tài, không làm đầu bếp đúng là một tổn thất lớn.

12 giờ trưa, Lục Cảnh Tu cuối cùng cũng ngẩng đầu ra khỏi máy trò chơi.

Hình ảnh Sở Tầm ôm Hà Dục trong phòng bếp vẫn lượn lờ trong đầu không vứt đi được. Lục Cảnh Tu luôn cảm thấy hình ảnh ấy có chút kì quái, cho dù là anh em thì cũng đâu cần thân thiết đến vậy?

Anh là con một, không biết anh em trong nhà thân thiết với nhau là như thế nào, nhưng chỉ cần trong đầu hiện lên cảnh tượng đó là lại không thoải mái.

Đồ ăn đã nấu xong, bốn món mặn một món canh. Lục Cảnh Tu đi vào bếp thì thấy Hà Dục đang bưng mâm lên bàn, chân chó nhảy ra xung phong: "Cậu nấu ăn mệt rồi, để tôi dọn lên cho."

Sở Tầm đang xới cơm ở trong bếp nghe vậy thì híp mắt, phủi tay ngưng làm: "Tôi cũng rất mệt, làm phiền anh xới cơm mang ra phòng khách luôn đi."

Bước chân Lục Cảnh Tu khựng lại một chút.

Hà Dục cảnh cáo: "Không được nói như vậy, rất không lễ phép."

Sở Tầm bĩu môi, tiếp tục xới cơm, nghĩ thầm cái tên Lục Cảnh Tu này cứng đầu thật.

Ăn cơm xong, Hà Dục đi rửa chén, Lục Cảnh Tu nối gót theo sau, thấy Sở Tầm không đi theo thì mới nói như trút được gánh nặng: "Trên đường Hướng Dương có một quán ăn tại nhà mới khai trương, chủ quán là bạn tôi, chiều nay tôi có một phòng đơn. Cậu có muốn đi ăn chung không?"

"Hôm qua tôi trực ban, chiều nay còn phải ngủ bù, hay cậu đi chung với Tầm Tầm đi?"

"Thôi bỏ đi, đi chung với nhóc đó có gì tốt? Nói không chừng còn ở nhà người ta đánh nhau một trận..." Lục Cảnh Tu thở dài, thử tưởng tượng ra cảnh kia lập tức chịu không nổi. Tình cảnh đêm qua còn ngay trong trí nhớ, Sở Tầm không nhận ra anh thì còn có thể giữ im lặng, vừa nhận ra một cái là y như mèo xù lông.

Hà Dục cất xong chén đữa đã rửa sạch sẽ rồi lấy khăn lau sạch tay: "Tầm Tầm lúc nào cũng hoã nhã với mọi người, chỉ luôn luôn có ác cảm với cậu, chắc chắn có nguyên nhân, nó không phải một đứa trẻ không nói lý. Hay là cậu mời nó đi chung đi, có gì để tôi hoà giải mâu thuẫn giữa các cậu?"

"Mâu thuẫn giữa tụi tôi lớn lắm, đụng đến thằng nhóc thì y như rằng biến thành con nhím, tôi đã chết mấy lần vì bị gai bắn rồi," Lục Cảnh Tu thở ngắn than dài, "Tôi nghi ngờ nhóc đó không phải em trai cậu. Vì sao cùng ba cùng mẹ (*) nhưng tính cách lại khác nhau như vậy?"

(*) Bản gốc ghi là "DNA giống nhau", nhưng trên thực tế thì chỉ có trẻ đồng sinh cùng trứng mới có DNA giống nhau, mà HD và ST lại không phải sinh đôi cùng trứng, cho nên mình mạn phép sửa lại.

"Tôi với em ấy không có quan hệ huyết thống." Hà Dục nhớ lại chuyện xưa, biểu cảm có chút thương xót: "Nhà tôi nghèo, từ nhỏ đã được ba mẹ Sở Tầm giúp đỡ học phí, đôi khi cũng qua nhà họ chơi. Ai ngờ được ba mẹ Sở Tầm đều qua đời do tai nạn xe hơi, lúc đó Sở Tầm còn học sơ trung."

"Cho nên cậu nhận Sở Tầm làm em trai?" Lông mày Lục Cảnh Tu nhíu lại, thời còn đại học Hà Dục đột nhiên nói mình có một đứa em trai, anh cũng không hoài nghi dù chỉ một chút.

Rõ ràng khi còn học cao trung, lúc nào Hà Dục cũng lẻ loi một mình.

Hà Dục gật đầu: "Thời điểm ba mẹ Sở Tầm xảy ra chuyện, em ấy cũng ở trên xe, nhưng chỉ có em ấy sống sót. Lúc tôi đi thăm, Sở Tầm cực kì tự bế, chẳng để ý tới ai. Bác sĩ tâm lý nói đó là di chứng sau vụ tai nạn, nhưng em ấy có chút phản ứng với tôi, vì vậy tôi đem em ấy về nhà."

"Sau này Tầm Tầm có tốt lên một chút, nhưng đến bây giờ một người bạn cũng không có, vẫn không muốn xa tôi. Đó không phải là biện pháp tốt, giống như lại đi vào ngõ cụt." Hà Dục nói tiếp: "Tôi cảm thấy tình huống hiện tại khá giống với lúc ấy, em ấy chẳng hứng thú với ai trừ tôi, cũng chỉ có một chút tình cảm với cậu."

Lục Cảnh Tu buông tay: "Vậy cũng tốt, tức giận cũng là một loại tình cảm."

Hà Dục phì cười: "Đừng có quậy, nó có chút trẻ con, lại không chịu lớn. Ở chung với nó lâu cậu sẽ cảm thấy nó thực ra rất đáng yêu."

"Tôi hi vọng nó có thể giống như người bình thường kết bạn, yêu đương." Hà Dục nói.....

Lục Cảnh Tu quyết định mang Sở Tầm đi ăn cơm, Hà Dục lại dặn dò một lúc lâu giống như phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó rất quan trọng rồi mới cho Sở Tầm đi. Cả Sở Tầm lẫn Lục Cảnh Tu đều muốn đưa Hà Dục về nhà, hắn lại xua tay từ chối: "Hai người đi đi, anh đi tàu điện ngầm là được rồi."

Nói rồi liền quay đi, để lại Lục Cảnh Tu và Sở Tầm một lớn một nhỏ đứng trước cửa tiểu khu.

Lục Cảnh Tu ho một cái, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Tốt hơn hết là làm đẹp mối quan hệ với Sở Tầm. Quá khứ của Sở Tầm có chút đáng thương, hơn nữa có khi tương lại họ sẽ là quan hệ thân thích, coi như mang con nít đi chơi là được rồi. Nghĩ xong, Lục Cảnh Tu vuốt vuốt mũi nói: "Buổi chiều tôi sẽ tới đón cậu, anh cậu nhờ tôi mang cậu đi tới quán kia ăn cơm."

Sở Tầm liếc anh một cái, cảm thấy tên Lục Cảnh Tu này thật nhiều chuyện.

Anh trai cậu vừa mới nói rằng Lục Cảnh Tu muốn mời hắn đi ăn ủng hộ quán, nhưng hôm qua Hà Dục trực ban, hôm nay lại phải ngủ bù, cuối cùng lại nhờ cậu đi dùm.

Ban đầu Sở Tầm cũng không muốn đi cùng Lục Cảnh Tu, nhưng xét tới việc Lục Cảnh Tu ban đầu là mời Hà Dục, cậu lại không muốn hai người đó ở riêng với nhau, vì vậy mới lấy tinh thần hi sinh mà đáp ứng chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!