26.
"Thế nhưng bây giờ, việc khẩn cấp hơn hẳn là đưa em đến bệnh viện." Lục Cảnh Tu sờ trán Sở Tầm một chút, không có dấu hiệu bị sốt.
Không sốt thì tốt rồi, nhưng chung quy vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra xem thứ thuốc kia có ảnh hưởng gì tới cơ thể Sở Tầm hay không.
Sở Tầm chầm chậm gật đầu, cho rằng ý Lục Cảnh Tu là muốn nói với Hà Dục chuyện bọn họ sắp kết hôn, lập tức tán đồng: "Cũng phải nói với anh Hà Dục một tiếng."
Lục Cảnh Tu nghe thấy tên Hà Dục thì bỗng có chút đau đầu. Hà Dục không biết về chuyện của anh và Sở Tầm, lúc trước muốn nhờ anh chăm sóc Sở Tầm, anh chăm sóc cậu đến tận trên giường, cái này giải thích với hắn làm sao bây giờ.
Nhưng tốt xấu gì mình cũng có ấn tượng tốt trong mắt Hà Dục, nói không chừng Hà Dục sẽ đồng ý cho anh và Sở Tầm ở bên nhau thì sao?
Lục Cảnh Tu ủ ê mặt mày mà xây dựng tâm lí cho bản thân. Hà Dục không phải người không hiểu tình người, nếu bản thân thể hiện thật tốt thì sẽ có cơ hội thôi.
Sở Tầm thấy Lục Cảnh Tu lại thay đổi vẻ mặt, thử suy đoán hỏi: "Anh không muốn đi gặp anh trai em sao?"
"Sao lại vậy chứ..." Lục Cảnh Tu đè nén cảm xúc trong lòng xuống. Nếu đã quyết định ở bên Sở Tầm, thì khi gặp khó khăn không được lùi bước. Cuối cùng dù gì cũng phải đi gặp gia trưởng, đi sớm hay muộn thì đều phải đi.
Vậy cứ nhân lúc Sở Tầm kiểm tra mà giải thích với Hà Dục đi.
Quần áo Sở Tầm vẫn còn ướt, hai người ghé qua chung cư của Sở Tầm trước, rồi Lục Cảnh Tu mới lái xe đến bệnh viện.
Lục Cảnh Tu muốn cho Sở Tầm làm kiểm tra toàn thân, nhưng dấu vết trên người Sở Tầm vẫn còn rất rõ ràng, chị y tá cũng nói nên thử máu trước xem đó là loại thuốc gì rồi mới kiểm tra tiếp, Lục Cảnh Tu đành phải chịu thua, mang Sở Tầm đi xét nghiệm máu.
Nơi lấy mẫu máu không đông người lắm, chỉ khoảng hai mươi phút đã làm xong. Kết quả phân tích phải nửa tiếng sau mới có, hai người tranh thủ đi đến ngoại khoa tìm Hà Dục.
Thông thường, Sở Tầm rất hay nhắn WeChat với Hà Dục, nhưng gần đây cậu sinh hoạt ở nhà Lục Cảnh Tu khá lâu, một tháng nay cũng chưa hề gặp lại Hà Dục. Hà Dục thấy cậu thì rất vui vẻ, còn đưa cho cậu rất nhiều thức ăn vặt ở phòng trực ban.
Hà Dục nhéo nhéo cánh tay Sở Tầm, quét lên xuống người cậu một lần, nhắc đi nhắc lại mãi sao cậu lại gầy đi rồi, còn dặn dò không nên vì giảm báo mà không ăn uống điều độ vân vân.
Sở Tầm không nghe mắng nổi, trong lòng cậu có chuyện ẩn giấu, muốn tự mình nói với Hà Dục chuyện kết hôn với Cảnh Tu. Nhưng Lục Cảnh Tu lại kéo cổ áo cậu, Sở Tầm nghi hoặc nhìn lại anh thì nhận được một ánh mắt ra hiệu rất khẽ.
Sở Tầm ngoan ngoãn im lặng.
Hà Dục nuôi Sở Tầm nhiều năm liền, hiển nhiên cũng rất nhạy cảm với một số động tác nhỏ của Sở Tầm. Hắn không ngạc nhiên vì điều gì, chỉ thắc mắc vì sao quan hệ của Lục Cảnh Tu và Sở Tầm lại tốt như vậy, lúc trước Sở Tầm đưa Lục Cảnh Tu đến bệnh viện, rõ ràng hai người còn có chút mâu thuẫn.
Xem ra quyết định lúc trước của mình là chính xác rồi.
"Hai người tới bệnh viện chỉ để thăm tôi thôi sao?" Hà Dục cười tủm tỉm hỏi.
"Là mang Sở Tầm đi xét nghiệm máu, tiện đường ghé lại thăm cậu." Lục Cảnh Tu trả lời thay cho Sở Tầm, "Còn có chuyện cần phải gặp mặt nói chuyện với cậu."
"Tầm Tầm bị gì?" Hiển nhiên là tâm trí Hà Dục đã bị nửa câu đầu của Lục Cảnh Tu câu đi mất, hắn lo lắng nhìn Sở Tầm, "Tại sao lại phải xét nghiệm máu?"
"Hôm qua em tham gia tiệc, không cẩn thận uống phải rượu bị bỏ thuốc. Hôm nay muốn đi xét nghiệm máu xem có còn tàn lưu hay không." Sở Tầm ngoan ngoãn cúi đầu thẳng thắn, cố gắng nói đơn giản sự việc ngày hôm qua, nhưng vẫn không tránh được một trận dạy dỗ.
Hà Dục bị chọc tức muốn chết rồi, hắn rất ít khi tức giận, lúc trước Sở Tầm muốn vào giới giải trí hắn cũng không phản đối, là do nghĩ nếu làm công việc này, chắc chắn Sở Tầm sẽ phải tiếp xúc với người khác, như vậy có thể có ích đối với bóng ma tâm lý của Sở Tầm.
Nhưng hắn không ngờ sẽ xảy ra sự việc giống như hôm nay!
Sở Tầm thấy Hà Dục tức giận, lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Anh, thật ra hôm nay em tới đây là có chuyện khác muốn nói, em sắp kết hôn với Lục Cảnh Tu!"
Hà Dục: "Em nói cái gì?"
Hà Dục dại ra mà nhìn Sở Tầm, lại liếc qua Lục Cảnh Tu đang cúi đầu ở bên cạnh: "Hai người... từ khi nào rồi? Không phải, tại sao hai người đều là đồng tính luyến ái?"
Từ khi dậy thì thì Sở Tầm đã ở bên cạnh Hà Dục, những chuyển biến của cậu Hà Dục đều để ý, nhưng hắn cũng không biết Sở Tầm phát hiện mình là đồng tính từ khi nào.
Hà Dục cảm thấy rất tự trách: "Tầm Tầm, khi nào thì em biết mình là đồng tính luyến ái?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!