23.
Sau khi bị Sở Tầm cho leo cây, Lục Cảnh Tu phát hiện bản thân không còn chỗ nào để đi nữa. Anh đã nói với Triệu Phổ sẽ không tham gia tụ hội, làm sao đổi ý được nữa, bây giờ chỉ có một thân một mình, hết sức đáng thương.
Tuy mấy ngày trước đã tăng ca, nhưng công việc vẫn sẽ luôn không bao giờ hết. Buổi trưa Lục Cảnh Tu ngoan ngoãn lăn về công ty kiểm tra có văn kiện nào cần anh xem qua hay không.
May mà anh còn có công việc làm bạn, chỉ cần còn lại đôi tay, nó sẽ vĩnh viễn không rời bỏ anh.
Kết quả còn chưa kịp nghỉ trưa, Lục Cảnh Tu đã bị nhóm chị gái trong công ty dùng thủ đoạn sắt thép lôi đi.
Nhóm chị gái bộ nghiệp vụ của công ty vừa trở về, đã lâu không thấy Lục Cảnh Tu, cho nên vừa nhìn thấy anh lập tức như sói đói nhìn thấy thịt, ánh mắt sáng cả lên, trực tiếp xách anh tới tham quan trạm phục vụ vừa mới tuyển nhân viên.
Đi ra ngoài vội vã, Lục Cảnh Tu quên mang luôn điện thoại rồi. Chờ đến lúc chuyến tuần tra trạm phục vụ kết thúc cũng đã đến giờ tan tầm, Lục Cảnh Tu đề ra ý kiến của bản thân xong liền chậm rì rì mà lái xe về công ty.
Đã lâu rồi không gặp được hoàn cảnh kiểu này, Lục Cảnh Tu tự giễu. Dù sao thì anh cũng chỉ có một mình, không bằng cứ tăng ca kiếm tiền. Lát nữa khi về tới công ty, Lục Cảnh Tu mới phát hiện ra Sở Tầm mới gọi điện thoại cho anh vài lần.
Tối hôm qua sau khi phát hiện ra mình ôm tình cảm không bình thường với Sở Tầm, Lục Cảnh Tu chăm chỉ làm tư tưởng giáo dục bản thân. Mọi người đều đã trưởng thành rồi, hẳn là nên cẩn thận tìm kiếm nửa kia của mình... Sở Tầm rõ ràng không phải người cùng đường với anh.
Đi đến kết quả như vậy, nói Lục Cảnh Tu không thất vọng là giả. Anh vốn dĩ tính toán muốn cách xa Sở Tầm một chút, bằng không bản thân mình sẽ lún càng sâu. Do vậy, khi gọi điện thoại với Sở Tầm anh vẫn cực kì kiềm chế, nhưng nghe thấy Sở Tầm nói muốn cho anh leo cây, đi tham gia tiệc sinh nhật người khác, trong lòng lại tức khắc không thoải mái.
Người nào mà quan trọng với Sở Tầm như vậy? Buồn bực trong lòng Lục Cảnh Tu lớn lên, nhưng không có chỗ phát tiết.
May mắn rằng buổi tối anh bị kéo đi tham quan trạm phục vụ, nếu không, với cái tình hình này mà ngồi một mình trong văn phòng, chắc chắn anh sẽ suy nghĩ vớ vẩn.
Qua nửa ngày, tâm tình Lục Cảnh Tu cũng đã bình tĩnh ít nhiều. Anh gọi lại cho Sở Tầm, nhưng điện thoại cậu vẫn luôn báo tắt máy.
Lục Cảnh Tu tiếp tục ở công ty một lát, khi bên ngoài, đường xá giờ tan tầm còn kẹt xe kinh khủng thì anh đang ở phòng thể hình tập tạ, tắm rửa xong mới lái xe về nhà.
Khi về đến nhà đã tương đối trễ, Lục Cảnh Tu mở cửa, phát hiện phòng khách đang sáng đèn. Anh nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện phòng bếp và phòng ngủ đều đã mở đèn.
Sao lại thế này, chẳng lẽ là Sở Tầm về nhà trước? Nhà anh chỉ đưa chìa khoá cho mỗi Sở Tầm thôi. Lục Cảnh Tu đứng trong phòng khách gọi một tiếng Sở Tầm, không ai đáp lại.
Kì lạ thật, điều hoà phòng khách còn chỉnh rất thấp, hiện tại thời tiết cũng đâu nóng lắm? Anh thay giày rồi đóng điều hoà, bước về phòng bếp muốn nhìn xem có người hay không, đó là nơi Sở Tầm lui tới thường xuyên nhất.
Trong bếp bày các nguyên liệu đang xử lí dở, Lục Cảnh Tu vuốt cằm, nghĩ thầm chắc Sở Tầm đang muốn cho anh một bất ngờ đúng không?
Miệng anh không cẩn thận cong lên, sau đó lại nhớ ra loại tâm tình này không nên xuất hiện, liền giả bộ ho khan một tiếng.
Nhưng Sở Tầm không ở phòng khách không ở phòng bếp thì có thể ở đâu? Đi ra ngoài mua đồ sao? Luc Cảnh Tu đi đến phòng ngủ thay quần áo, đến khi cởi được một nửa thì nghe tiếng động truyền ra từ phòng tắm.
Lục Cảnh Tu: "???"
Anh cuống quýt vội vã kéo quần lên, cầm dây nịt trong tay, vẻ mặt nghi ngờ đẩy cửa phòng tắm ra, kết quả suýt nữa bị cảnh tượng phía trong làm mù mắt.
Trong phòng tắm, nước tràn đầy ra sàn, bên cạnh bồn tắm vắt một bộ quần áo ướt dầm dề, Sở Tầm cả người trơn bóng, ở trong nước vặn vẹo.
"Trời moá? Mặc quần áo vào nhanh!" Lục Cảnh Tu một bên quay đầu đi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa này, một bên đỡ trán đi ra khỏi phòng tắm để Sở Tầm mau mau mặc quần áo vào, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Nhóc con em bị sao vậy..."
Chân còn chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng tắm đã nghe bịch một tiếng, hình như là Sở Tầm té trên mặt đất, trong miệng còn rên rỉ, làm anh nghe mà đau.
Lục Cảnh Tu không thể không xoay người tới đỡ Sở Tầm, lòng mặc niệm không phải bản thân mình đang nhân cơ hội sờ mó Sở Tầm đâu, chỉ là lỡ như Sở Tầm té bị thương thì làm sao bây giờ.
Sở Tầm trần truồng trên mặt đất, khi Lục Cảnh Tu ngồi xổm xuống đỡ vai Sở Tầm, thân thể cậu giống như không có xương cốt, mềm mại ngã vào ngực Lục Cảnh Tu.
Lúc này Lục Cảnh Tu mới phát hiện khuôn mặt ửng đỏ của Sở Tầm có chút không thích hợp, mấy cái ý nghĩ kiều diễm ngay tức khắc tan biến, anh khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Tầm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, hai chân trắng tuyết cọ cọ vào dưới thân Lục Cảnh Tu, tay còn mềm mại muốn gỡ nút áo của Lục Cảnh Tu, mềm mại nói: "Bị người ta chuốc thuốc không sạch sẽ, giúp em một chút đi..."
Giọng điệu đến gần cuối yếu đuối đến độ gần như là cầu xin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!