Chương 38: Hãy Vứt Bỏ. .

Người bước vào là Nhị Nhị. Cậu ta lịch sự chào cậu rồi đi đến thu dọn quần áo và đồ dùng của cậu trên bàn. Hữu Đông vẫn im lặng nhìn cậu ta làm, lòng lại cuồn cuộn cảm giác thất vọng. Sau 10 phút yên ắng trôi qua, Nhị Nhị đã thu dọn xong mọi thứ. Cậu ta nhìn Hữu Đông với biểu cảm đầy tính robot.

" Cậu đi được không? Có cần tôi đỡ cậu không? "

" Dạ không cần đâu ạ. Em tự đi được "

Cậu chậm rãi bước xuống giường, chân cậu đã có thể đi lại bình thường. Hữu Đông thử đi nhanh thì đột ngột cơn đau ở đầu gối buốt lên khiến cho cậu nhăn mày.

" Vậy là mình khổng thể chạy trong thời gian dài rồi "

Cậu thở dài, cả người chậm chạp đi ra cổng bệnh viện. Từ lầu 2 đi xuống ga xe thì cùng lắm là mất 5 phút thôi nhưng Hữu Đông đi chậm đến nổi tận 10 phút cậu mới đến được ga xe. Nhị Nhị đã kiên nhẫn đến độ ngồi yên trong xe đợi cậu xuống. Sau khi Hữu Đông bước vào xe, cậu ta liền nhấn chân ga và rời khỏi bệnh viện.

Đến nơi, cậu rụt rè bước xuống. Lòng có chút lo lắng cũng có chút hồi hộp. Cậu lo lắng vì không biết phải mặt đối mặt với Hạ Phong ra sao, còn hồi hộp là bởi vì cậu sắp gặp được hắn. Hữu Đông đi vào, vừa vào tới sân vườn, ngây lập tức cậu được mấy chị hầu gái bủa vây, ai ai cũng lo lắng chạy đến hỏi han cậu.

" Cuối cùng em cũng xuất viện rồi!!! "

Họ điều rơm rớm nước mắt nhìn cậu, Hữu Đông cười trừ an ủi họ. Cả bọn đang tụ họp, ông quản gia đi đến, ông cúi người lịch sự nói.

" Ngài D đang ở sảnh đợi cậu "

Nghe đến hai từ ngài D lòng cậu lại bồn chồn hơn. Cậu vẫy tay tạm biệt mấy chị hầu gái, bước chân cố gắng đi một cách bình thường nhất. Cửa lớn vừa mở ra, bỗng một ánh vàng nhạt của pheromone hiện lên trước mắt cậu. Ngửi được mùi hương ấy cậu càng cảm thấy tim mình bấn loạn hơn, Hữu Đông siết chặt tay kìm chế.

" Ngài cho gọi em ạ "

Cậu cúi nửa người xuống chào hắn. Hữu Đông biết cậu đâu có được quyền hạn nào mà giận dỗi hay oán trách hắn về việc hắn quan hệ với người khác trước mặt cậu. Những tổn thương mà cậu chịu đựng cũng do cậu tự mình tương tư hắn rồi gánh lấy mà thôi.

" Ngài ấy đã từng nói ... Mình suy cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Nhưng ít nhất mình vẫn muốn cố chấp một lần, được ở lại đây, được yêu ngài ấy "

Hạ Phong không nói gì, hắn chỉ đứng lên chỉnh chỉnh lại bộ suit của mình và bỏ đi ra cửa. Hắn đứng ở khoảng cách gần cậu, giọng nọi trầm đục đó khẽ vang lên dịu nhẹ.

" Ăn đi! "

Hắn rời đi. Khi hắn rời đi hắn đâu biết rằng hắn đã để lại cho cậu chút mơ mộng hão huyền, sự ân cần lại làm cho trái tim cậu thập phần thổn thức. Nó như sắp nổ tung ra vì hắn mất rồi.

Hữu Đông đi đến bàn, trên bàn là rất nhiều món ăn nào là thịt xào, bông cải xanh xào, có cả cá chép nữa. Cậu ngơ ngẩn không hiểu tại sao mấy món này lại nhiều như vậy. Ông quản gia nhìn thấy như hiểu ra, ông đi lại gần Hữu Đông.

" Đây điều những món ăn giúp cho xương gãy mau lành đó. Cậu ngồi xuống ăn đi! "

Hữu Đông cười tủm tỉm, cậu ngồi xuống và ăn một cách ngon lành. Sau khi ăn xong, cậu dự định xuống phòng kho để lấy đồ nhưng bị ông quản gia ngăn lại.

" Phòng của cậu đã được dọn trở lại rồi, nên cậu không cần phải xuống nhà kho ngủ đâu "

Cậu ngạc nhiên, không biết từ lúc nào mà Hạ Phong đã cho người dọn phòng của cậu lại. Hữu Đông đi lên phòng của mình, mọi thứ điều được bày trí y hệt lúc trước.

Nhìn căn phòng này cậu cảm thấy rất hạnh phúc, những tổn thương lúc hắn làm chuyện đó với người khác điều gần như được cậu lấp lại vậy. Tuy cái hố lấp lại này có mỏng manh thật nhưng ít nhất khi cậu giả vờ như vậy thì cậu sẽ không phải tổn thương quá nặng nề.

" Trong căn phòng này đã từng tồn tại rất nhiều hương thơm của anh... Nó cũng từng tồn tại vẻ dịu dàng hiếm thấy đó. Em thật muốn tham lam giữ riêng căng phòng này cho duy nhất một mình em "

Cậu thở dài rời khỏi phòng, đi chậm rãi đến cầu thang. Khi nhìn cánh cửa phòng của hắn, tim cậu nó đã thành thật mà đau nhói lên, cơn đau này làm cho cậu phải gãi mạnh vào cổ tay. Nhận ra được bản thân đang lại tiếp tục tự hủy, cậu đã nhanh đi xuống cầu thang và rời khỏi hành lang.

Hữu Đông đến sân vườn, cậu đi từng bước yếu ớt đến hàng ghế trắng. Ngồi một lúc, Nhất Nhất từ xa đi đến với khuôn mặt lạnh lùng, anh ta lịch sự nói

" Ngài D gọi tôi đón cậu đi, bây giờ cậu có thể đi cùng chứ? "

Cậu ngẩn người, không biết hắn định đưa cậu đi đâu mà trịnh trọng đến độ phải đi cùng hắn.

" Có thể ạ! "

Cậu lễ phép gật đầu, Nhất Nhất gật nhẹ đáp lại. Anh ta đi trước, cậu lẽo đẽo theo sau. Đến xe, Nhất Nhất mở cửa cho cậu bước vào ghế phụ bên cạnh hắn. Hữu Đông ngại ngùng, cậu khúm núm ngồi qua một góc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!