Sáng hôm sau đã tới, Agnes mơ màng thức dậy. Hôm nay không ngủ đủ giấc nên cô trông có chút phờ phạc.
" Đói quá~ "
Cô dụi dụi mắt, ngáp dài một cái cô bước xuống giường và đi đến tủ quần áo của mình. Agnes lựa cho bản thân một bộ váy màu xám nhẹ, chỉnh chu xong cô đi xuống phòng ăn. Vừa đến phòng ăn, cô đã thấy ba và mẹ của mình đang ngồi ăn cùng nhau, trong nét mặt của mẹ cô có chút khó xử.
" Có chuyện gì mà trong mẹ và ba căng thẳng vậy? "
Cô ngồi xuống bàn, ánh mắt nhìn hai người tò mò. Mẹ cô im lặng, bà thở dài nhìn ông, ông đặt nĩa xuống, giọng nói lạnh lùng cất lên.
" Hết năm nay, con đã đủ 18 tuổi, chính vì vậy ta đã thay con quyết định cho hôn sự của con. Người này có lẽ con cũng biết rồi, anh ta là một Alpha trội và cũng là người thân cận của hoàng gia Anh "
Agnes sững sờ, cô đứng bật dậy, hai đường chân mày nhíu lại, tia giận dữ bén lên trong mắt.
" Ba nói gì vậy chứ? Ba lại quyết định mà không hỏi ý con ư? "
" Agnes ngồi xuống! "
Mẹ cô lớn giọng, bà trầm mặt nhìn cô. Agnes hít thở điều, cô ngồi xuống nhưng tâm tình lại không hề ổn hơn tý nào.
" Ta rất có lỗi khi lại quyết định mà không hỏi ý con nhưng con gái yêu quý à... Việc cưới người cùng tầng lớp là một điều hiển nhiên. Chúng ta phải duy trì dòng máu quý tộc với nhau, con không thể cưới hay bên cạnh một dân thường được. Đó là bổn phận của con, ta chỉ thay con thực hiện thôi "
Ông dửng dưng nói, cô không gật đầu đồng ý cũng không lắc đầu từ chối. Agnes chỉ im lặng, cô đứng dậy và bỏ đi lên phòng của mình. Mẹ cô nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
" Chúng ta làm như vậy chỉ vì con... "
Bà dịu dàng nói, lời nói này đã bóp thắt trái tim của Agnes lần nữa. Cô lại không đáp trả mà chỉ lẳng lặng đi lên phòng.
Đến phòng của mình, cô nằm dài xuống mệt mỏi. Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ một cách ưu phiền.
" Chỉ vì con sao? Hai người nói là làm tất cả chỉ vì con sao... vậy mà hai người có bao giờ nghe con nói không? Có bao giờ thử lắng nghe tâm ý của con chưa? Lúc nào cũng tự mình định đoạt cuộc đời của con rồi nói rằng làm vì con "
Khoé mắt đó cay nồng, dòng lệ đó lăn dài trên má, cô nức nở khóc. Tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cái gối, cô muốn kìm nén cảm xúc của mình lại nhưng bất thành. Một người mẹ phép tắc và một người cha khó tính đã khiến cho cô gái hoạt boát này không còn mĩm cười tươi tắn nữa. Trên khuôn mặt xinh đẹp giờ đây chỉ còn lại hai hàng nước mắt lăn dài.
Một lúc lâu, Agnes lấy lại bình tĩnh. Cô lấy giấy và màu vẽ ra. Cô chuyên tâm vẽ một bức tranh phong cảnh ở bãi biển. Sau hơn vài chục phút trôi qua, cô đã tân trang lại bản thân và cầm bức tranh đi ra ngoài. Cô bước xuống sảnh, mẹ cô liền nghi hoặc hỏi.
" Con đi đâu vậy? "
" Con đi gửi quà cho một người bạn quan trọng của mình thôi "
Cô cúi chào mẹ cô rồi rời đi. Đến khu vực bưu điện, cô lấy bút ghi nắn nót từng chữ ở phía sau mặc giấy. Viết xong cô quay về, mắt nhìn xung quanh, cô nhận ra có vài người khả nghi đi theo mình từ nãy đến giờ.
" Đến cả chuyện tự do đi lại con còn bị ba mẹ giám sát. Hai người thật sự là quá đáng mà "
Agnes sửng sồ liếc những kẻ đó, họ cũng nhận ra đã cô phát hiện nhưng họ vẫn tiếp tục bám theo cho đến khi cô quay về nhà.
_________________
5 ngày sau
Bức tranh mà Agnes gửi đi đã đến được nhà của Hữu Duyên. Chị mở nó ra, nhìn thấy phong cảnh bãi biển được vẽ đó chị không khỏi hạnh phúc. Càng ngắm nó lòng Hữu Duyên càng nhớ cô, chị ta còn lật qua cả mặt sau để xem cô gái nhỏ của mình có để lại lời nhắn gì cho mình không.
Vừa lật qua, chị đã nhìn thấy một hàng chữ bằng tiếng Pháp.
" Viens et emmène
-moi loin de cet endroit"
" Hãy đến và đưa em đi khỏi nơi này "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!