Chương 106: Piano Và Em (4)

Sau vài tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, Hữu Duyên và Agnes đã đến nơi. Khi vừa đến sân bay, chị ta đã gọi ngay taxi và cùng cô quay về nhà. Đến nhà, chị mệt mỏi vứt luôn cả hành lí ở sảnh chính mà nằm dài xuống sofa. Agnes nhìn ngó xung quanh căng nhà, cô tò mò hỏi.

" Ở Việt Nam rất ưa chuộng kiểu nhà phương Tây nhỉ? "

" Đúng vậy! Trong nó khá sang trọng mà "

Chị ta hời hợt đáp, mắt ngắm nghiền lại vì buồn ngủ. Cô đặt vali và kéo khẩu trang xuống, chân chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh Hữu Duyên.

" Mệt lắm sao? "

" Một chút thôi! "

Agnes cười dịu, tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc đen huyền của Hữu Duyên. Cô nhẹ nhàng mân mê sợi tóc, chị ta nhận ra nhưng chỉ nằm yên bất động mặc cho cô tùy hứng quậy phá.

" Chị đã học piano từ nhỏ sao? "

" Không. Tôi biết đàn vào năm 5 tuổi, lúc đó tôi chỉ nghe người ta đàn rồi đàn thử. Tôi cũng không ngờ bản thân mình lại giỏi việc đàn piano như vậy "

Chị thẳng thắn đáp.

" Vậy ước mơ thật sự của chị không phải là một nghệ sĩ piano ư? "

" Ừm. Tôi chỉ ước mình có thể ở nhà 24/24 và không làm gì ngoài ngủ "

Agnes cười phá lên, cô không ngờ cái người già dặn này lại có một ước mơ trẻ con như thế. Hữu Duyên mở mắt, nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô mà cũng không thể không cười theo.

" Vậy còn cô? Ước mơ của cô là gì? "

Cô trầm ngâm một lúc, đôi mắt xanh xám như chứa đựng ưu phiền.

" Chị chắc biết rằng ba của tôi là Đại Sứ Quán Anh rồi đúng không? Ông còn là một trong số những người của hoàng gia Anh. Chính vì điều đó mà những ước mơ và nguyện vọng của tôi điều không bao giờ được phép đặt lên hàng đầu. Thứ tôi làm là luôn nghe theo sự dạy dỗ của ông và mẹ. Tôi có thích vẽ đến đâu, có tài năng đến đâu thì tôi phải luôn là một tiểu thư cao quý và tương lai phải trở thành một nữ bá tước tài giỏi cho gia tộc Alexander, cưới người mình không yêu để kéo dài sự hùng mạnh "

" Vậy là cô rất thích vẽ sao? "

Agnes gật đầu, cô tựa người vào thành ghế sofa.

" Tôi có ước mơ trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng, được bên cạnh người mình thật sự yêu, nhưng nó lại rất xa vời đối với tôi "

Hữu Duyên nhìn vào đôi mắt sầu muộn, chị cảm nhận được sự tủi thân và cả sự buồn bã. Không hiểu sao chính bản thân chị cũng cảm thấy buồn thay cho cô gái hoạt boát này.

" Đừng nghĩ nhiều nữa. Ngày mai chúng ta sẽ đi thăm quan, giờ hãy ngủ sớm nhé! "

Chị ngồi dậy, vươn vai một cái khoẻ khoắn. Hữu Duyên cũng cười trừ, cô đi tới dự định cầm hành lí lên thì ngay lập tức bị cái người kia giành lấy, mặt còn toả ra vẻ ga lăng để lấy lòng. Sau khi mang hành lý lên giúp Agnes, chị ta đã không quay về phòng mình liền mà đứng chằng chừ một lúc.

" Sao vậy? "

Agnes khó hiểu hỏi.

" À

-ừm

- thì... nếu cô thích vẽ thì có thể vẽ cho tôi một bức không? Cứ xem như tôi đang thuê một họa sĩ đi "

Hữu Duyên gãi gãi tóc, mặt quay phắt đi vì ngượng. Agnes nhận ra, cái chị này tuy trong rất hờ hững nhưng lại là một người quan tâm người khác trong thầm lặng.

" Vào một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ tặng chị "

" Ừm. Nhớ đấy nhá! Giờ thì... ngủ ngon "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!