Một ngày nhàm chán nhanh chóng trôi qua, Hữu Duyên ăn mặc đơn giản rời khỏi khách sạn. Nói đơn giản cũng không hẳng, mà phải nói là rất rất chi là đơn giản. Chị ta mặc đúng một cái áo thun trắng và cái quần dài màu đen, bộ dạng phờ phạc ngáp ngắn ngáp dài. Nhìn vào chị ta, ai mà nói chị ta là một nghệ sĩ piano nổi tiếng và là một Alpha nữ trội được săn đón hàng đầu đâu chứ.
Đi đến công viên, Hữu Duyên ngồi xuống chỗ mà hôm qua mình ngồi. Chị nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm một ai đó, nhưng chỉ tìm một lúc chị liền khựng người lại và ngạc nhiên với chính bản thân mình.
" Mình đang trông chờ điều gì đó sao? Lòng mình còn có chút nôn nóng nữa chứ "
Cảm xúc mong ngóng này là lần đầu tiên chị ta trải qua, sự mới lạ của nó làm chị không thể ngờ tới. Một lúc lâu, Agnes đi đến, cô mặc một bộ váy màu xanh xám và những phụ kiện đi kèm theo trong rất hoa lệ. Khi cô bước đi ai ai cũng phải hướng mắt nhìn cô vì trầm trồ.
" Lộng lẫy quá rồi đấy! "
" Như vậy là đơn giản nhất rồi đó "
Cô thẳng thắn đáp, bước đi ưu nhã tiến tới ngồi bên cạnh Hữu Duyên. Cô vừa ngồi xuống, chị ta liền quay sang nhìn cô chằm chằm, cô khó xử hỏi.
" Làm gì chị nhìn tôi dữ vậy? "
" Hai chúng ta đúng là khác biệt hoàn toàn nhỉ? "
Hữu Duyên nhẹ giọng.
" Khác biệt sao? Khác như thế nào vậy? "
Agnes tò mò hỏi.
" Tôi thích sự đơn giản, tôi còn muốn cuộc sống của tôi chỉ nhuộm duy nhất một màu trắng đen. Tôi không thích cầu kì, tôi chỉ yêu sự đơn thuần. Còn cô thì có lẽ không phải như vậy đúng không? Từ cách ăn mặc, cách nói chuyện điều mang theo sự hào nhoáng "
" Phải! Tôi thích sự lộng lẫy, tôi thích những điều nổi bật và màu mè. Chị muốn biết tại sao không? "
Cô đứng lên, đi đến trước mặt Hữu Duyên. Chị ta không lên tiếng mà chỉ nhè nhẹ gật đầu đáp lại.
" Bởi vì cuộc đời của con người rất ngắn ngủi... từng khoảng khắc đẹp nhất, từng mốc thời gian quan trọng nhất điều chỉ tồn tại trong trí não. Nếu cuộc sống quá đơn giản ta sẽ không thể khắc ghi nó một cách sâu sắc được. Chỉ khi cuộc sống của ta phức tạp thì ta mới có thể ghi nhớ nó một cách kĩ lưỡng mà thôi "
Ngọn gió mát mẻ của buổi xế chiều yếu ớt thổi qua, nó đung đưa từng sợi tóc dài thướt tha màu xanh xám kia. Ánh mắt và cả nụ cười hiền điều được tia nắng len lỏi qua từng tán lá chíu gọi vào. Sự xinh đẹp một cánh phù phiếm của Agnes đã làm cho trái của Hữu Duyên rung động. Chị ta càng nhìn người con gái trước mặt càng không thể rời, con tim khô cằn đã có lại nhịp đập.
Nó cứ vang âm mãi cái âm thanh thiêng liêng này mà không muốn dừng lại.
" Sao chị nhìn tôi dữ vậy? Chị không đồng tình với những gì mà tôi đã nói sao? "
Agnes cúi mặt xuống gần mặt của Hữu Duyên. Chị ta thở phào nhẹ một cái, nụ cười nhã nhặn nở lên.
" Không. Tôi rất đồng tình với cô "
Chị đứng vậy, tay hứng lấy một chiếc lá đang rơi xuống. Nhìn chiếc lá khô, Hữu Duyên như nhớ lại hình ảnh Agnes xinh đẹp khi nãy. Chị quay người lại, mặt đối mặt với cô.
" Tôi đã hiểu câu 'khoảng khắc không thể quên' là gì rồi "
Hữu Duyên tiến tới nắm lấy tay cô.
" Đi công viên chơi không? Tôi muốn được trải nghiệm qua một lần "
" Đi!!! "
Agnes nhí nhảnh đáp. Đây từ đầu, rõ ràng chỉ là một buổi gặp mặt bình thường thế nhưng trong một chốc nó đã trở thành một buổi hẹn hò đầy lãng mạn của hai người. Ngay giây phút chạm mặt đầu tiên, cả hai không có tý thiện cảm nào dành cho nhau cả. Họ là hai người ở hai thái cực khác nhau, nhưng bây giờ đây sự khác biệt đó lại một phần nào khiến cho họ thu hút đối phương.
Buổi chiều thấp thoáng trôi qua, cuộc đi chơi ở công viên giải trí kết thúc. Agnes cùng Hữu Duyên tản bộ trên vỉa hè, nhìn những ngọn đèn đang nhập nhoè nổi lên, Hữu Duyên có chút không nỡ rời xa cô nàng trẻ con này.
" Hôm nay vui không? "
" Vui lắm! Tôi còn muốn đi nữa kìa "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!