Buổi trình diễn kết thúc, Hữu Duyên cúi chào tất cả khán giả. Họ nhốn nháo đứng lên vừa vỗ tay, vừa tung hô. Cô gái lạ mặt đó ung dung đứng dậy cúi chào và dự định bỏ đi nhưng tiếc là cô đã bị chị ta nắm tay lôi thẳng vào trong khu vực cánh gà.
" Này! Dừng lại, chị định làm gì tôi đấy? "
" Làm gì hả? Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng. Cô là ai? Ai cho phép cô bước lên sân khấu của tôi và còn tùy tiện ngồi xuống đàn cùng tôi? "
Hữu Duyên hằn giọng, người con gái đó như cứng đờ trước câu hỏi của chị. Cô đâu có ngờ một phút bồng bột của mình lại làm cho ai kia tức giận như vậy.
" Thì... xin lỗi, được chưa? Tôi sẽ gọi người gửi tiền bồi thường cho chị "
Cô ấy ngang ngược nói.
" Cô nghĩ tôi thiếu tiền sao? "
Cô gái kia chau mày, cái con người này cũng đáng ghét quá rồi. Buổi biểu diễn đâu có hư hỏng gì đâu, nó rõ ràng đã diễn ra thuận lợi rồi mà tại sao lại phải nặng lời với người ta như vậy chứ.
" Moche nom moche "
" Tên xấu xí, xấu xí "
Cô ấy nói thầm trong miệng. Hữu Duyên giật mắt, cô cười khẩy một cái.
" Si vous voulez me maudire, parlez
-moi directement en anglais, pourquoi utiliser le français? Tu penses que je ne comprends pá "
" Nếu cô muốn chửi bới tôi, hãy nói chuyện trực tiếp với tôi bằng tiếng Anh, tại sao lại sử dụng tiếng Pháp? Cô nghĩ rằng tôi không hiểu "
Cô gái tái nhợt hết cả mặt, cô đâu ngờ đến chuyện cái con người đáng ghét này lại hiểu. Cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh điều nói một cách lưu loát như thế. Đột nhiên tiếng cửa mở vang lên, quản lý bước vào phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người họ.
" Có chuyện gì s
- Ôi trời, Tiểu thư Alexander, sao người lại ở đây? không phải người nên ở khu vực VIP sao? "
Cô quản lí lịch sự cúi nửa người chào.
" Tôi đi lạc thôi! "
Cô ta hừng hựt khí thế bỏ đi, Hữu Duyên nhìn bóng dáng đó dần khuất, tâm có chút tò mò. Chị ta quay qua hỏi cô quản lí.
" Người con gái đó là ai vậy? "
" Cô ấy là người của hoàng gia Anh đó, là tiểu thư Alexander Agnes. Vị khách VIP mà em nói hôm nay là cô ấy đấy"
Chị ta như đông cứng cả người, khi nãy chẳng phải chị đã cực kỳ vô lễ với người của hoàng gia sao. Khi nhận ra chị có chút lạnh gáy, nhưng mà dù sao cuộc cãi vã của họ cũng đâu có ai chứng kiến đâu.
" Chắc không đến nỗi bị chém đầu như thời cổ đại đâu nhỉ? "
Hữu Duyên ngáp dài một cái, chị đi đến phòng thay đồ và mặc tạm cho mình một bộ quần áo đơn giản để giảm bớt mệt mỏi cho ngày hôm nay. Thay xong chị bước ra, giọng khàn khàn cất lên.
" Khi nào thì về? "
" Ngày mốt ạ. Khoảng thời gian rảnh này chị cứ nghỉ ngơi đi, dù sao lâu lâu mới có một buổi lưu diễn ở nước ngoài như vậy mà "
Chị ta hời hợt gật đầu và rời đi. Vừa ra đến cửa, ánh nắng chói chang của buổi trưa hất thẳng vào mặt của chị.
" Có lẽ mình nên đến khách sạn để ngủ..."
Sự lười biếng trong máu đang bắt đầu nổi lên, nhưng tiếc thay khi đến khách sạn Hữu Duyên đã phải quay về bởi vì hiện tại nguồn điện ở khách sạn đang bị hỏng, họ đang sửa chữa và phòng cũng rất nóng. Chị ấy đã phải đi ra bên ngoài công viên để hóng gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!