"... chỉ một người còn sống..."
1
Chướng khí mù mịt, dẫu chưa thể trông rõ diện mạo của kẻ nọ nhưng tôi biết rõ... hắn không phải là Trần Thuyên.
1
Biến cố như thuỷ triều ập đến, nhấn chìm tôi trong dòng nước đục ngầu.
Chỉ thấy người kia rút ra một dải khăn dài, bao trùm lấy hai mắt tôi, thô bạo kéo tôi đứng dậy. Dựa theo tình trạng xóc nảy, tôi đoán mình bị ném vào trong xe ngựa, sau một quãng đường dài như vô tận thì tiếp tục được dẫn lên khoang thuyền chòng chành, vượt sóng nước tiếp tục di chuyển.
Tôi có cảm giác bản thân đã trải qua quá nửa cuộc đời kể từ thời điểm hai mắt bị bịt kín, đến khi bàn chân giẫm xuống mặt đất vững vàng mới thấy bụng dạ nôn nao khó tả. Khoảnh khắc dải khăn được tháo xuống, tôi còn băn khoăn tự hỏi có được trông thấy mây khói nghìn trùng, các loài hải quái mặt thú thân xà đang bơi lượn kéo thuyền ra xa hay không. [*]
[*] Mượn ý từ "Chuyện lạ nhà hàng chài" trong Thánh Tông Di Thảo
Không thể trách tôi được, bọn khốn nạn kia chỉ cho tôi đúng hai hớp nước, tuy chưa đói đến mức hoa mày chóng mặt nhưng cũng chẳng cách nào suy nghĩ thấu đáo, tỉnh táo tiếp nhận hiện thực.
Thôi, dù sao đây cũng không phải trọng điểm.
Thoát khỏi chiếc khăn hôi hám, tôi bình tĩnh đón nhận ánh sáng tràn tới, mãi sau đơ, khi thị lực bình thường trở lại mới cẩn thận quan sát người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.
1
Đây hẳn là vị chủ công trong lời đồn.
Tuổi tác khoảng gần bốn mươi, dáng người khá cao ráo. Tóc tai gọn gàng, nếu tôi không nhầm thì còn tạo kiểu undercut cực kỳ thời thượng. Da ngăm đen, lông mày rậm, hốc mắt khá sâu, môi mỏng, mũi hơi tẹt,... đại khái nhìn qua giống nhân vật quần chúng hơn là boss phản diện.
2
Tôi hiên ngang đón nhận ánh mắt của y, hơi ngạc nhiên vì dường như người đàn ông này không hề có ác ý với mình, chỉ đơn giản là đang ngầm đánh giá mà thôi.
Nhìn ngắm đã đủ, y quay lưng, từng bước chậm rãi quay trở về với chiếc ghế to, đặt tại vị trí trên cùng của căn phòng. Đặc biệt ở chỗ, phía bên dưới là một bậc đá khá cao, như để tôn lên thân phận chủ công của y vậy.
Y biếng nhác ngả lưng, cất tiếng gọi: "Tố Nga."
Chẳng hề có màn đấu trí hay võ mồm căng thẳng như tôi tưởng, theo lệnh của gã chủ công, người phụ nữ tên là Tố Nga lù lù xuất hiện, đưa tôi rời khỏi căn phòng lớn.
Khoé miệng mím chặt, ả không thèm giấu giếm sự khinh miệt đối với tôi, chỉ lặng bước phía trước dẫn đường.
Hành lang tối tăm, duy nhất một ngọn đuốc nhỏ thắp ở điểm cuối, bên cạnh cánh cửa đang đóng chặt. Tố Nga sờ vào tay nắm, đẩy nhẹ.
Ả lùi về sau nhường lối cho tôi, đều giọng cung cấp thông tin: "Bên trái là phòng vệ sinh, có sẵn mấy thùng nước để tắm rửa rồi nhé. Chủ công gọi thì cô mới được ra ngoài."
Cô ả tỏ ra khá mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi làm theo mệnh lệnh.
Tôi chẳng muốn dùng dằng mất thời gian, đành nén lại tâm trạng rối bời mà bước vào trong.
Tố Nga kéo cánh cửa gỗ nặng nề, cạch một tiếng, cài chốt ở bên ngoài. Khoá nhốt là điều hiển nhiên, tôi không quá để tâm tới nó.
Trước mắt, tôi dành ra một khoảng thời gian ngắn để quan sát căn phòng mà mình tạm trú ngụ. Diện tích chỉ bằng một phần tư của phòng khách
- nơi tôi được gã chủ công "tiếp đón"
- ngoài cửa chính thì chỉ có một cánh cửa nhỏ ở bên trái, hẳn là dẫn tới phòng vệ sinh theo lời của Tố Nga.
Điểm khiến tôi chú ý là bức tường đá xù xì thô ráp bao quanh phòng, cùng một chất liệu với hai bên hành lang mình vừa đi qua. Khả năng cao nơi này được xây dựng bên trong một hang đá, tách biệt so với khu vực dân cư bình thường.
Để củng cố thêm suy đoán của tôi, toàn bộ nội thất trong phòng đều bằng đá, có dùng sức ba bò chín trâu cũng khó có thể suy chuyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!