Chương 50: Thân Phận

Cửa sổ dễ dàng bị đẩy ra, ánh sáng dịu dàng tràn vào bậc cửa, rơi từng giọt trăng xuống nền đất bụi bặm.

Trong tích tắc, trong tôi chợt dâng lên một linh cảm không lành. Thậm chí, là vô cùng tồi tệ.

Có tiếng sột soạt rất nhỏ ở sau lưng, tóc gáy liền dựng đứng lên, nhắc nhở nguy hiểm đang đến gần. Không kịp quay người, một bàn tay thô ráp đã bịt chặt miệng tôi rồi giật về ngược phía sau, có thứ mùi hỗn tạp tởm lợm xộc thẳng vào mũi khiến tôi choáng váng trong tích tắc.

Tôi cố gắng ổn định nhịp tim, liếc mắt nhìn bóng người dưới ánh trăng nhàn nhạt, gã đàn ông ấy chẳng cao lớn hơn tôi là bao. Không thể mất thời gian suy tính, thêm một giây tính mạng tôi sẽ càng nguy hiểm, tôi phải thoát khỏi gã càng sớm càng tốt!

Nghĩ là phải hành động, tôi khẽ dồn lực xuống chân để đứng vững, bẻ ngược một ngón tay của gã đàn ông, lại dùng cùi chỏ thụi mạnh vào bụng gã. Gã ta kêu ré lên một tiếng, lảo đảo suýt ngã.

Đau đớn khiến lão nổi điên, chực lao về phía tôi đang đứng. Tôi lúc này nhanh nhạy lạ thường, trong giây lát đã nắm trong tay chiếc gậy dài ở đầu giường. Trước nay tôi vẫn biết mình xui xẻo nên cẩn tắc vô áy náy, thủ sẵn một cây gậy to bằng hai đốt ngón tay dưới gối. Vừa hay, nay nó đã có đất dụng võ.

Gã đàn ông vừa bổ nhào đến, tôi cũng thuận thế mà vung gậy vào mặt gã.

"Boong" một tiếng, gã ta lăn đùng ra ngất.

Hai tay tôi tê rần nhưng trong lòng thì reo lên, cú đập không tồi nhỉ!

Hẳn lúc này đã có người nghe thấy tiếng động trong phòng. Tôi thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi đây,  sau đó gọi mấy tên gia nhân cao lớn gô cổ gã đàn ông này tới phủ Kiểm Pháp.

Tôi cầm chắc cây gậy dài trong tay, nhảy bước qua tên đàn ông đang nằm dưới đất.

Nhưng thật buồn, người tính không bằng trời tính. Gã ta đã tỉnh lại, bất ngờ tóm lấy cổ chân tôi mà kéo mạnh. Tôi đang theo đà bật nhảy, lập tức hụt chân, ngã đập mặt xuống nền đất.

Chiếc gậy lăn vào trong góc khuất, còn tôi thì hình như bị dập sống mũi mất rồi. Con mẹ nó chứ, đúng là đen không ai bằng mà.

Dòng chất lỏng ấm nóng trào xuống, tôi lấy tay quệt ngang miệng, xác định chiếc mũi xinh đã bị gãy, máu chảy đầm đìa.

Nghe tiếng chửi bậy tới gần, tôi vội lật người lại rồi tung một cú đá thật mạnh lên phía trên. Đương nhiên gã đàn ông kia không ngờ được tôi lại phản ứng nhanh đến thế, bị tôi đạp trúng vị trí 'yếu hiểm' liền co rúm người lại.

Tôi bật người ngồi dậy, gã đàn ông đã sớm lao đến, túm lấy tóc tôi giật mạnh.

"Con đèn bè điêng!" (Phiên dịch: "Con đàn bà điên!")

Phát âm chưa rõ ràng, giọng thì lơ lớ mà chửi bon miệng gớm.

Tôi chộp lấy tay gã, cắm mạnh móng tay vào da thịt, gào toáng: "Mày bảo ai điên?"

Đúng lúc này cửa phòng bị xô ra, Đông Ly xuất hiện. Tôi đang đứng quay lưng lại nên không biết còn có ai, chỉ nghe con bé kêu ré lên: "Cô cả!"

Gã đàn ông thấy có người đến, ra tay càng quyết liệt hơn. Tôi không thoát khỏi bàn tay sắt của gã, tựa như tất cả số tóc trên đầu sắp bị gã giật tung ra. Suy nghĩ rối loạn, tôi chỉ chực khóc oà. Đã bị gãy mũi rồi mà giờ còn trọc đầu nữa thì sống làm sao?

Soạt. Tiếng gió vụt qua, tôi nghe rầm một cái.

Trong thứ ánh sáng mờ mịt, tôi trông thấy gã đàn ông đã nằm dưới đất tự khi nào. Đông Ly nửa quỳ nửa ngồi, đầu gối ghì chặt trên ngực gã ta.

"Đông Ly...?" Tôi sững sờ.

Đoàn Nhữ Hài cùng mấy tên gia nhân đã chạy đến, đứng ngoài cửa dồn dập hỏi có chuyện gì.

Gã đàn ông "hự" một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự. Đông Ly lén trao cho tôi chiếc gậy gỗ, nói thật nhanh: "Xin cô cả giúp em một lần."

Tôi khựng lại trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, lên tiếng gọi Đoàn Nhữ Hài vào trong.....

Đông Ly thế mà tránh mặt tôi cả sáng.

Sau trận 'hỗn chiến' đêm qua, Đoàn Nhữ Hài sai hai tên gia nhân vạm vỡ nhất phủ áp giải gã đàn ông lạ mặt tới phủ Kiểm Pháp, lại mặc kệ nửa đêm mà chạy đi mời Phạm Bân tới khám cho tôi. Mẹ thấy Nhữ Hài mời được thái y trong cung đến thì cũng yên lòng, tôi khuyên bảo thêm vài câu mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.

Đỗ Chi theo chồng tới, vừa thấy tôi tóc tai toán loạn, mặt mũi bầp dập thì hai mắt như toé lửa, sắp bùng phát cơn giận đến nơi. Phạm Bân vội dìu cô ngồi xuống chõng, khe khẽ dỗ dành: "Cẩn thận kẻo ảnh hưởng tới con..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!