Chương 5: tuỳ Duyên

Hình pháp nhà Trần nổi tiếng tàn khốc, chỉ đơn giản ví dụ như đối với những kẻ ăn trộm ăn cắp đều bị chặt ngón chân, sau đó giao cho người bị hại tự xử lý, nếu không cũng sẽ để voi giày chết.

Tôi đã từng đọc qua về mấy điều luật của nhà Trần nên cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn. Tất cả đều nhờ cô gái mà Hiếu Hoàng gặp được mười năm trước

- người có diện mạo giống với tôi

- đã giúp tôi giành được sự ưu ái không nhỏ từ Hiếu Hoàng.

Không chỉ vậy, kể cả khi Nguyễn Tái biết tôi không phải cô gái ấy cũng vẫn đối xử với tôi y như cũ, không chút thay đổi.

"Tiểu thư Niệm Tâm đã nghĩ tới việc khi nào rời đi chưa?"

Nguyễn Tái gọi thêm trà, tỏ vẻ quan tâm.

Tôi liếc nhìn y, có lẽ y đã biết tất cả những gì tôi nói với Hiếu Hoàng hôm ấy rồi. Tôi mỉm cười cảm ơn với cậu bé đang rót trà rồi đáp: "Thực ra tôi muốn cũng không thể rời đi được."

"Ồ?" Nguyễn Tái nhướn mày, nhìn tôi tò mò.

Tôi khẽ cười, trong đầu đã chuẩn bị sẵn một câu trả lời: "Vạn sự tùy duyên. Khi người ta muốn tôi đi thì tôi nhất định sẽ ở lại, nhưng đến khi họ giữ tôi ở lại thì tôi sẽ rời đi."

Nghe thì rất lú, nhưng thực tế thì ngay cả tôi cũng không rõ đến bao giờ mới có thể trở về thời hiện đại, nếu không đưa ra một câu trả lời mông lung thì thực là tự mua dây buộc mình rồi.

Nguyễn Tái khá ngạc nhiên với câu nói của tôi, trong mắt y lóe lên một tia sáng nghi ngờ.

Thế rồi y bật cười, nói: "Tiểu thư Niệm Tâm hiểu lầm rồi, Quan gia đã ban chỉ giữ cô lại như khách quý, chỉ cần cô không muốn ở lại thì có thể rời đi dễ dàng."

Tôi cũng cười, đáp: "Tuy tôi không rõ bao giờ mình mới có thể đi nhưng thời gian ở lại nơi này cũng không còn lâu đâu."

"Vậy cô có dự định gì chưa?"

Tôi nhấp một ngụm trà, trầm ngâm. "Không giấu gì học sĩ, hiện tại tôi không có nơi nào để đi, cũng không có bạn đồng hành. Tôi chỉ cần một chỗ ăn chỗ ngủ, đến thời điểm phù hợp dù không muốn cũng sẽ phải đi thôi."

Nguyễn Tái im lặng nghĩ ngợi rồi nói: "Chỉ vài ba ngày nữa là thái tử và ta sẽ theo quan gia trở về kinh thành. Nếu cô có thể đi cùng xa giá thì thái tử có lẽ sẽ rất vui."

"Kinh thành Thăng Long sao?"

"Đúng vậy, quan gia luôn mong ngóng được trở về kinh thành để trực tiếp giải quyết việc triều chính."

Tôi trợn mắt lên nhìn y, phải kìm nén lắm mới không hét ầm lên: "Tôi cũng có thể...?"

Y phì cười: "Niệm Tâm, dù cô không phải người mà Quan gia luôn muốn gặp lại nhưng hiện tại cô vẫn là khách quý của quan gia, còn là bạn của thái tử nữa. Ai có thể ngăn không cho cô tới Thăng Long?"

Tôi cười ngại ngùng không đáp.

Nguyễn Tái lại nói: "Chỉ là nếu đưa cô vào cấm thành thì vẫn có chút khó khăn. Cô không có danh phận, cũng không phải cung nữ, để có thể lưu lại trong cấm thành một thời gian thì cái danh khách quý kia cũng không hợp lý cho lắm. Ta nghĩ thái tử cũng sẽ không đồng ý để cô ở bên ngoài đâu."

Vậy là Nguyễn Tái sẽ tìm mọi cách để có thể đưa tôi cùng về Thăng Long. Hiếu Hoàng hẳn cũng đã xác định rằng tôi là một người hoàn toàn vô hại, trong thời điểm hiện tại lại vô cùng thân thiết với Trần Thuyên, giữ tôi ở lại chỉ có lợi chứ không có hại.

Cả tôi và Nguyễn Tái đều trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có điều cái mà tôi đang suy tư chắc chắn không giống với y.

Liên quan tới việc vượt thời gian, có vài vấn đề như sau.

Thứ nhất, Đạt đã nói rằng thường thì thời gian tôi ở thế giới này chỉ khoảng vài ngày nhưng thực tế đã có lần Rosie bị trục trặc khiến Đạt biến mất cả tháng trời. Nếu không phải nó có ông anh sáu múi bao che cho thì hẳn bố mẹ tôi đã báo công an rồi.

Cho tới hiện tại, tôi đã ở nơi này được gần một tuần rồi mà chưa có dấu hiệu gì, khả năng tôi bị kẹt lại đây còn lâu hơn thế là hoàn toàn có thể xảy ra.

Thứ hai, theo lý thuyết thì chiếc đồng hồ dở hơi này sẽ bắt đầu đếm ngược từ mười lăm cho tới ba mươi phút trước quá trình tạo ra lỗ hổng thời gian. Vậy nếu tôi đang ở chốn đông người mà chiếc đồng hồ này lại kêu lên inh ỏi thì phải biết làm sao?

Tôi len lén thở dài, cái thói mê trai này nhất định phải bị loại bỏ! Chỉ vì một tấm ảnh của ông anh sáu múi mà tôi lại đồng ý với thằng Đạt nhanh tới vậy. Đợi đến khi tôi trở về mà nó không giới thiệu tôi cho ông anh sáu múi thần thánh ấy thì thằng này chết chắc!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!