Mùi máu tanh thoang thoảng trên chóp mũi.
Đông Ly run rẩy ngồi bệt dưới đất, một chiếc giày vải rơi cách đó không xa. Con bé này, đêm hôm rồi mà sao còn ra ngoài?
Đã có vài người làm trong phủ chạy đến, tôi giao Đông Ly cho họ rồi tiến đến gần Đoàn Nhữ Hài, định bụng quan sát xác chết thật kỹ lưỡng một phen. Cậu ta hơi giật mình, sắc mặt dưới ánh đèn leo lét vốn đã tái nhợt, vội đưa tay ra ngăn tôi lại:
"Chị đừng..."
Nhưng đã muộn.
Cảnh tượng kinh hoàng lọt vào tầm mắt, từ biểu cảm trợn trừng của cô gái trẻ tới cơ thể be bét máu phía dưới...
Tôi vội đưa tay lên che miệng, cố gắng ngăn lại cảm giác buồn nôn đã dâng lên tới cổ họng. Cả người tôi lạnh toát, trống ngực đập dữ dội.
Đến giờ tôi mới nhận ra bản thân mình yếu đuối tới mức nào. Đúng là điều tra phá án, phân tích tâm lý cái con khỉ! Đến xác chết còn không dám nhìn thì còn làm được trò trống gì?
Tôi lảo đảo suýt ngã, được Đoàn Nhữ Hài đỡ, toàn thân vô lực dựa vào người cậu ta, cảm giác rét lạnh bao trùm. Em trai Nhữ Hài tỏ ra vô cùng mạnh mẽ nhưng tôi có thể trông rõ cổ tay cậu ta run run, e là cũng chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.
Đoàn Nhữ Hài bình tĩnh sắp xếp, đảm bảo đám gia nhân chặn hết đàn bà con gái, kể cả mẹ, ở lại trong phủ, không để họ trực tiếp nhìn thấy xác chết. Bản thân tôi cũng được coi là một đứa có tinh thần thép mà còn không chịu nổi, sợ rằng người khác chỉ còn nước lăn ra ngất.
Người chết không thể chờ đợi, do vậy dù đã là nửa đêm nhưng Đoàn Nhữ Hài vẫn quyết định sai một tên gia nhân nhanh nhẹn chạy đến đập cửa Kiểm Pháp phủ báo án. Có thể thấy sự tình vô cùng nghiêm trọng.
Tôi ổn định lại tinh thần, quyết tâm một lần nữa lại gần quan sát hiện trường vụ án nhằm tìm ra manh mối nào đó. Buông tay áo nhàu nhĩ của Nhữ Hài ra, tôi vỗ về lồng ngực đang quặn lên từng hồi, ánh mắt chuyển dần đến gương mặt hãi hùng của người chết.
Tựa như một ánh chớp vừa loé lên trong tâm trí, tôi chợt nhận ra đây là An Bình, dâu cả của gia đình họ Dương hàng xóm, nhà chồng cô cách phủ họ Đoàn chúng tôi đúng một con ngõ... và cũng chính là nơi mà An Bình đang nằm đây. Tôi tuy không quan tâm quá nhiều về những gia đình xung quanh nhưng cũng nghe đám người dưới nhắc tới cô gái này đôi lần, nổi bật nhất về hai điều:
Một, An Bình bằng tuổi tôi nhưng đã về làm dâu được hơn bốn năm, đẻ được hai đứa con trai rất xinh xẻo; Hai, chúng tôi có vóc dáng khá giống nhau, không ít lần An Bình bị gia nhân của Đoàn phủ nhận nhầm thành tôi.
Mới chỉ có vài lần gặp mặt, còn mỉm cười thay cho lời chào hỏi...
Mang tên An Bình, nhưng phải chịu một cái chết đau đớn cùng cực... đôi mắt cô vẫn mở trừng, tựa như không thể tin mình đã chết.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, thân mình bủn rủn như mất hết sức lực. Cuối cùng tôi vẫn không thể chống đỡ nổi, trời đất quay cuồng, dần lịm đi trong tiếng thét gọi mơ hồ.....
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Đoàn Nhữ Hài lên triều, Đông Ly vẫn chưa trở lại từ phủ Kiểm Pháp, mẹ tất bật chạy qua chạy lại giữa hài nhà Đoàn – Dương. Nghe Dư Nương nói xác của An Bình bị phía Đại an phủ giữ để điều tra, cả nhà họ Dương chìm trong không khí tang thương não nề.
Tôi húp được một thìa cháo, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng máu me be bét của đêm qua, lập tức vứt bát cháo xuống đất mà nôn oẹ không ngừng.
Dư Nương vỗ vỗ lưng tôi, lo lắng bảo: "Người cô cả nóng quá, khéo phát sốt rồi đấy."
Nghe vậy tôi mới nhận ra toàn thân đau nhức, hai bên thái dương giật giật liên hồi. Đúng là đã lên cơn sốt thật rồi. Tôi hừ một tiếng, lật chăn rồi chui vào nằm tít trong góc giường, không để ý Dư Nương lau dọn một lúc rồi bỏ ra ngoài.
Hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Chuyện cũ chưa kịp giải quyết đã lại có thêm tai hoạ mới. Dưới bầu trời kinh thành Thăng Long này còn ẩn giấu biết bao nhiêu sóng ngầm nữa đây?
Có tiếng mở cửa khẽ khàng, tôi choàng tỉnh xoay người liền thấy Đông Ly đang bước vào. Cả đêm không ngủ nhưng trông con bé vẫn tươi tắn, tinh thần thậm chí còn tốt hơn tôi vài phần.
Tôi vội ngồi dậy, hỏi: "Về rồi đấy à? Phía phủ Kiểm Pháp có làm khó em không?"
Đông Ly lắc đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cụp mắt đáp: "Không sao đâu ạ. Chỉ là ..."
Trông cách Đông Ly vặn vẹo gấu áo dường như còn muốn nói điều gì khác. Tôi tạm gác lại câu hỏi vì sao đêm hôm khuya khoắt mà nó còn ra ngoài, chỉ ngồi yên chờ Đông Ly tiếp tục nói. Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ bất an. Đông Ly liếc ra cửa sổ một cái, thì thầm: "Cô cả có tin trên đời này... có quỷ không?"
Giọng nói của Đông Ly đượm chút gì đó ma mị khiến tôi lạnh toát cả người. Từ cửa sổ thổi vào một cơn gió lớn, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Quỷ... cái gì cơ?"
Đông Ly mím môi, chần chừ không lên tiếng.
Tôi nhíu mày: "Đêm qua còn có chuyện gì nữa à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!