"Dạ bẩm, Đức ông có lời mời cô Niệm Tâm quay lại một lát ạ." Tên gia nhân cúi thấp đầu, giọng không cảm xúc.
Tôi nhíu mày, trong đầu vẫn vang lên tiếng chuông cảnh báo inh ỏi.
Kiểu hào môn thế gia như thế này không thiếu bí mật, mà cái nào cũng đều có ảnh hưởng vô cùng lớn. Thêm một việc chi bằng bớt một việc, bởi vậy mà khi nãy không đợi Chiêu Văn Vương phải nói tới câu thứ hai mà tôi đã vội đồng ý rời khỏi nơi này.
Tên hầu khom lưng, tay làm động tác "mời" rất lễ phép. Tôi không còn cách nào khác, cùng Đông Ly nhanh chân quay trở lại gian phòng khách. Không khí giữa ba người đàn ông kia vào lúc này có chút không tự nhiên, thậm chí còn hơi nặng nề.
Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, Quận vương Thánh Nô, Quân Trì... mỗi người một vẻ mặt, e là trong lòng họ cũng mang những tâm sự khác nhau.
Tôi lại nhún người chào hỏi: "Không biết Vương gọi tôi lại có chuyện gì ạ?"
Chiêu Văn Vương cùng con trai còn đang chần chừ chưa kịp mở miệng, Quân Trì đang đứng bên phải đã đáp lời tôi: "Vương cho mời tiểu thư quay lại cũng là có việc muốn nhờ."
Nói xong liền quay về phía Chiêu Văn Vương cúi đầu, mời nói tiếp.
Tôi bèn nói: "Xin Vương cứ nói thẳng, chỉ cần giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chiêu Văn Vương tỏ ra rất khó xử: "Chẳng là... con gái út của ta, Thánh An, mất tích từ chiều hôm qua... Chúng ta đã cho người đi tìm kiếm khắp ngõ ngách kinh đô này nhưng vẫn không thấy..."
Thánh Nô tiếp lời: "Việc em gái ta bị mất tích vô cùng nghiêm trọng nên tuyệt đối không thể công khai, hiện trong phủ chỉ có một số ít người biết mà thôi. Trong ngày mai nhất quyết phải tìm thấy người, nhưng tình hình như hiện tại thì..."
Tôi lạnh lùng nhìn Thánh Nô, nghe giọng điệu có vẻ như hắn ta không lo lắng cho em gái mình lắm thì phải. Lại quan sát Chiêu Văn Vương thật nhanh, thấy đuôi mắt ông trĩu xuống, cả người dựa hẳn vào gối tựa trên sạp. Đây mới đúng là dáng vẻ của một người cha đang lo lắng cho sự an nguy con gái.
Tôi nheo mắt, lặp lại lời của Thánh Nô trong vô thức: "Trong ngày mai nhất định phải tìm thấy..."
Hắn ta còn nhấn mạnh vào câu này, chứng tỏ sau ngày mai sẽ có chuyện gì đó diễn ra và phải có sự xuất hiện của Thánh An. Tôi đồ rằng Thánh Nô còn lo lắng cho việc này còn hơn cả em gái mình nữa.
Quân Trì bỗng nói: "Tiểu thư Niệm Tâm chớ hiểu lầm, Chiêu Văn Vương và Quận vương đang vô cùng lo lắng cho an nguy của Quận chúa."
Tôi hơi giật mình, chưa kịp phản ứng lại. Quân Trì quả thực cũng là một người có năng lực quan sát và nắm bắt tình huống tốt. Ví như vừa rồi, anh ta rất có thể đã quan sát được "vẻ mặt đánh giá" của tôi nên mới mở miệng bênh vực cho Thánh Nô.
Chiêu Văn Vương cũng lên tiếng: "Mong được tiểu thư giúp đỡ!"
Chuyện này thì đúng là không giúp không được.
"Tới quân lính của Chiêu Văn Vương cũng không tìm được Quận chúa sao?" Tôi dò hỏi, tuy rằng cũng đã nắm được đại khái vấn đề.
Trần Nhật Duật tỏ ra khó xử, Thánh Nô lại chen vào trả lời: "Chuyện em gái ta bị mất tích không thể đồn ra ngoài được... Bởi vậy tất cả lũ lính tráng đều phải bí mật tìm kiếm."
Quân Trì bổ sung: "Việc này cũng gây cản trở không ít."
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: "Vậy vì sao nhất định phải tìm được trong ngày mai?"
Gã Quận vương Thánh Nô kia lại định mở miệng, phía trên Chiêu Văn Vương liền hắng giọng một cái. Tôi không có cảm tình với tên Quận vương này, bởi vậy khi nói chuyện ánh mắt đều hướng về phía Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, có lẽ ông cũng đôi phần hiểu được.
"Ngày kia là lễ Nạp Tế của Thánh An và Hưng Trí vương."
Lễ Nạp Tế là một trong sáu lễ của giá thú thời xưa. "Giá" là gả chồng, "thú" là dựng vợ, đại khái chính là hôn nhân. Mà lễ Nạp Tế kia là chỉ việc nhà trai đưa sính lễ đến nhà gái.
"Hưng Trí vương...?"
"Đúng, Hưng Trí vương Trần Quốc Hiện." Quân Trì gật đầu.
Chà, cái họ "Trần Quốc" này chắc chỉ có con cháu nhà Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn mà thôi. Như để chứng thực cho suy đoán của tôi, Thánh Nô liền nói: "Lễ Nạp Tế đã bị dời tới hai lần rồi. Nếu sắp tới còn xảy ra vấn đề gì thì e rằng sẽ không thể dễ dàng nói chuyện với phía Hưng Đạo vương nữa."
Câu cuối hắn ta còn kéo dài giọng, mắt hơi liếc về phía cha mình như muốn nhắc nhở mức độ nghiêm trọng của việc này. Xem ra chuyện cưới xin giữa Quận chúa Thánh An và Trí vương Trần Quốc Hiện cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, không hơn không kém.
Vậy tóm lại là hai ngày trước lễ Nạp Tế, con gái út của Chiêu Văn Vương – Quận chúa Thánh An đột nhiên biến mất. Theo giọng điệu của Thánh Nô thì lễ Nạp Tế đã bị dời tới hai lần, nếu ngày kia Thánh An mà không xuất hiện thì đến chín mươi chín phần trăm đám cưới cũng sẽ bị huỷ bỏ. Câu chuyện mất tích ở đây không đơn giản chỉ là an nguy của Quận chúa mà còn là danh tiết của cô, và đồng thời chính là thể diện của Chiêu Văn Vương!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!