Chương 35: Lạc Đường

Bữa cơm tối tuy đông nhưng cảm giác không mấy vui vẻ, tất cả mọi người đều yên lặng khiến tôi càng ngại ngùng.

Sau khi buổi tụ họp kết thúc, do tôi là khách nên không phải đụng tay, việc rửa bát do hai chị em Đào Mận phụ trách. Diệu Loan thì phải trở về nhà, Trần Thuyên không nói hai lời, phân công cho Đỗ Quân nhiệm vụ "hộ tống" cô gái nhỏ.

Khỏi phải nói, Diệu Loan hạnh phúc tới mức nụ cười kéo dài tới mang tai, hai mắt nhíu lại thành sợi chỉ dài.

Ai về phòng nấy, nhưng Nguyễn Tái lại kéo một chiếc chõng tre lớn ra giữa sân, trên đặt một khay trà nóng. Ông mỉm cười với tôi, tôi cũng vui vẻ kéo Trần Thuyên ngồi xuống.

Nguyễn Tái thong thả rót trà, nói: "Chỉ huy sứ đã vất vả rồi."

Đỗ Quân sao? Tôi liền ngừng động tác nhấp trà, nghiêng đầu nhìn Trần Thuyên.

Trần Thuyên cười cười, nhận lấy chén trà từ Nguyễn Tái nhưng không uống vội: "Phải, đây cũng là lần đầu Quân nhận nhiệm vụ này, có lẽ hiện tại vẫn chưa quen lắm."

Tôi liền huých vào tay Trần Thuyên một cái, thỏ thẻ: "Hai người đang nói gì đó?"

"Có lẽ nàng chưa biết rằng Diệu Loan là con gái của An phủ lộ Bắc Giang phải không?" Anh mỉm cười, từ tốn hỏi tôi.

Tôi ngẩn ra, Diệu Loan trông vậy mà là con gái nhà quan? Khoan đã, cũng không phải là không có lý. Trang phục của cô nàng được làm từ chất liệu cao cấp hẳn so với chị em Đào Mận, tuy có chút vô duyên (hẳn là do được nuông chiều, tôi trộm nghĩ) nhưng cử chỉ cũng khá tao nhã.

Một người làm quan cả họ được nhờ, Nguyễn Tái là quan lớn ở kinh thành thì nhà chị gái của ông chắc chắn cũng nhận được không ít hào quang. Có khi chính vì vậy mà Đào Mận quen biết được Diệu Loan.

Vậy còn Đỗ Quân? Tôi nhìn sang Trần Thuyên và Nguyễn Tái đang tủm tỉm cười. Trên đời này ngoài chuyện tình cảm nam nữ thì không có gì có thể làm khó được Đỗ Quân. Và nếu tôi không nhầm thì có lẽ ông đang thực hiện nhiệm vụ "Mỹ nam kế" rồi. Nhớ lại khuôn mặt cứng đơ của Đỗ Quân mà tôi không nhịn được cười, không biết y phải cố gắng nhiều như thế nào đây.

Trong khi Trần Thuyên và Nguyễn Tái trao đổi về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay thì tôi lại thả hồn lên bầu trời đầy sao.

Tiếng gió thổi xào xạc, côn trùng kêu rả rích... lại thêm chất giọng trầm ấm của Trần Thuyên tựa gần tựa xa khiến cả cơ thể thôi bỗng chốc được thả lỏng đôi phần. Hai mắt tôi dán chặt lên màu đen thẳm của trời đêm, tâm trí bay bổng, và không hiểu vì lý do gì lại liên tưởng tới khuôn mặt của Hỷ.

Nói không ngoa, Hỷ chính là một mắt xích quan trọng trong vụ án này. Nó chắc chắn đã thấy được điều gì đó tại xưởng đúc, do quá hoảng sợ và thêm việc bị ngã đập đầu xuống đất mà bị mất trí nhớ tạm thời.

Hiện tại tôi chỉ lo lắng hai điều, một là bè lũ "phản diện" kia có phát hiện ra Hỷ hay không? Liệu chúng có mò đến nhà Hỷ đuổi cùng giết tận hay không? Nếu có thì tạm thời cũng đã có Bách Chu lo liệu, tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Một mặt do Trần Thuyên rất yên tâm về cậu ta, còn lại thì có lẽ vì Bách Chu mang dáng hình của Đạt, từ sâu thẳm tôi biết mình có thể tin tưởng cậu. Tuy nhiên, nếu Hỷ bình an thì nghĩa là nó không biết gì cả, manh mối có thể bị cắt đứt từ đây.

Điều thứ hai, làm thế nào để Hỷ nhớ ra khoảng thời gian bị chôn vùi kia? Tôi phải làm gì đây...

"Niệm Tâm!"

Giọng nói của Trần Thuyên kéo tôi trở lại với mặt đất, tôi nhận ra mình đang dần ngả người vào lồng ngực của anh, chỉ thiếu chút nữa thôi là hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay ấy.

Tôi như bị điện giật, vội vã ngồi thẳng dậy. Phía đối diện là Nguyễn Tái đang ho húng hắng, hai mắt ngó nghiêng xung quanh.

Khi nãy tôi giống như bị bầu trời đêm hút mất hồn phách, cả cơ thể mất đi sức lực, chẳng trách không tự chủ được mà nghiêng về phía Trần Thuyên. Có thể nói, chính bản thân tôi đã thấm nhuần tư tưởng mê trai đẹp mất rồi...

Tâm trí lại bắt đầu miên man suy nghĩ, bỗng nhiên tôi có cảm giác mình đã thấy được ánh sáng ở phía cuối đường hầm, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là sẽ tìm được lối ra.

"Tâm! Ta đang hỏi nàng đó!"

Một lần nữa, Trần Thuyên tiếp tục cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Nguyễn Tái ừm hửm một tiếng, bảo: "Bẩm cậu, hẳn là hôm nay tiểu thư Niệm Tâm đã rất mệt mỏi rồi."

Trần Thuyên nghe vậy liền cúi đầu quan sát tôi, nheo mắt hỏi: "Hay là nàng vào phòng trong nghỉ ngơi sớm đi?"

Tôi lắc đầu quầy quậy, thật thà đáp rằng do bầu trời ở đây quá đẹp, tôi chỉ là đang thưởng thức nó mà thôi.

"Phải rồi, Quan gia muốn hỏi gì tôi thế?" Tôi cười hì hì hỏi.

Trần Thuyên không biết gì sao lại tỏ ra không hài lòng, hừ một tiếng không đáp. Nguyễn Tái liền nói: "Đại khái ta đã xác định được kẻ cắp tại chùa Thượng Tân rồi."

Nghe vậy, tôi cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít. Nguyễn Tái lại nói, chứng cứ vẫn chưa đủ nên không thể mạo hiểm được bởi đây là một kẻ có gia thế không tồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!