Chương 3: Hiếu Hoàng

Tôi không rõ nơi mình được dẫn vào là điện nào của cung Trùng Hoa nhưng nó cũng khá giống với cái gọi là "thư phòng" trong những bộ phim cổ trang mà tôi từng xem. Xung quanh căn phòng là những giá sách cao tới hơn hai mét, giữa phòng là một chiếc phản lớn có trải chiếu vàng, một người đàn ông trẻ đang ngồi trên đó, một bên tay tựa vào gối. Ông chăm chú đọc sách, dường như không để ý chút nào tới chúng tôi. Có lẽ đây chính là "phòng làm việc" của ông vua trẻ Hiếu Hoàng Trần Khâm.

Nguyễn Tái không hề tỏ ra bối rối, ngược lại rất ung dung quay sang nhìn tôi. Tôi cũng gửi lại y một đôi mắt ngơ ngác đáng yêu. Bất ngờ, Hiếu Hoàng vốn đang chỉ chú ý tới quyển sách trên tay lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong đôi mắt ấy lóe lên tinh quang, chiếu thẳng vào người tôi. Nguyễn Tái bên cạnh còn chưa kịp nói gì, tôi đã quỳ sụp xuống run rẩy.

"Vô dụng!" Tôi thầm mắng mình. Đúng là hâm mộ mấy cô nữ chính trong tiểu thuyết, dám cãi nhau tay đôi với hoàng đế. Hãy nhìn tôi mà xem, bản thân đã hoàn toàn quên đi cái gọi là "dũng cảm đương đầu với cường quyền", vứt hết mọi thứ mình đã đọc được trong mấy cuốn "ngôn tình" vào sọt rác. Hoàng đế chứ không phải người thường, riêng cái khí thế bức người kia đã khiến một đứa dân đen như tôi không chịu nổi rồi.

Hiếu Hoàng khẽ cười một tiếng, không nói gì. Nguyễn Tái hơi cúi người, ôm quyền bẩm báo: "Khởi bẩm, đây... đây là..."

"Trẫm cũng nhìn ra rồi. Khanh lui ra ngoài đi." Hiếu Hoàng nói, giọng hiền hòa nhưng mạnh mẽ, vang khắp căn phòng. Tôi không nhịn được liền lén lút ngẩng lên nhìn ngắm dung nhan vị hoàng đế thứ ba của nhà Trần. Hiện giờ Hiếu Hoàng chỉ khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt tinh anh, dáng người đạo mạo, tôi nhìn còn tưởng cả người vị hoàng đế này đang phát sáng, phải vội vã dụi mắt xem lại.

Thấy Hiếu Hoàng nhìn mình, tôi lại cúi gằm mặt xuống, thật mang tiếng cho các anh chị em vượt thời gian trở về quá khứ. Hiếu Hoàng hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi mắc tội gì ư?"

Tôi lắp bắp trả lời: "Dạ... không...."

Hiếu Hoàng lại nói: "Vậy tại sao còn quỳ? Đứng dậy đi."

"Tạ... tạ... ơn hoàng, à quan gia." Chữ nghĩa trong đầu tôi đã bay sạch sành sanh.

Hiếu Hoàng đã đi đến gần tôi từ lúc nào, khi tôi đứng dậy thì đã đối diện với ông. Thật kỳ lạ, khi nãy ở cạnh Trần Thuyên thì tôi không cảm thấy điều gì nhưng hiện tại khi ở gần Hiếu Hoàng như thế này, khoảng cách hàng trăm năm giữa chúng tôi lại hiển hiện thật rõ rệt dù Hiếu Hoàng còn rất trẻ, cách biệt tuổi tác giữa tôi và ông còn chưa đầy mười tuổi.

Hiếu Hoàng quan sát tôi rất kỹ, đôi mắt sâu thẳm của ông không bỏ qua bất cứ chi tiết nào trên khuôn mặt của tôi. Ông khẽ nói: "Giống, nhưng lại không giống..."

Tôi ngơ ngác hỏi lại: "Giống cái gì ạ?"

Hiếu Hoàng chỉ mỉm cười, không trả lời. Trong tôi như có thứ gì trào dâng, không nhịn được lại cúi đầu. 

"Ngươi từ đâu tới?" Hiếu Hoàng đã trở về phản lớn, vừa đọc tấu chương vừa hỏi tôi.

Giống như với Trần Thuyên, tôi đáp một cách rất mông lung: "Bẩm quan gia, cách đây rất xa ạ."

Hiếu Hoàng rời mắt khỏi tờ tấu chương, nhíu mày nhìn tôi. Sai lầm rồi, tôi đâu thể coi một vị hoàng đế đã tại vị mười một năm giống như cậu nhóc mới lớn tuổi như Trần Thuyên được. Đương nhiên Hiếu Hoàng sẽ không bị hai từ "xa lắm" của tôi đánh lừa.

Thế nhưng ông không nói gì thêm, chỉ thở dài một cái. Trong chốc lát, Hiếu Hoàng như già đi thêm vài tuổi.

Đây là vị hoàng đế đã cùng với quân dân Đại Việt trải qua hai trận kháng chiến chống quân Nguyên

- Mông, đã trải qua biết bao khói lửa, đau thương để giữ cho trọn nền độc lập tự chủ của nước nhà.

"Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã,

Sơn hà thiên cổ điện kim âu."

Có nghĩa:

"Xã tắc hai phen chồn ngựa đá,

Non sông nghìn thuở vững âu vàng.

(Tức Sự

- Trần Nhân Tông, dịch thơ bởi Trần Trọng Kim)

Tôi đứng yên lặng phía dưới, lén nhìn theo một thị nữ dâng trà lên. Cô gái này cùng lắm chỉ khoảng đôi mươi, ánh mắt nhìn Hiếu Hoàng vừa như thần tượng, vừa như yêu mến.

Bởi còn giải quyết công vụ, Hiếu Hoàng trò chuyện với tôi rất ít. Ông hỏi một câu, tôi trả lời một câu rồi lại im lặng. Chừng hơn một tiếng sau, chân tôi đã sắp đông thành đá tới nơi thì Hiếu Hoàng đứng dậy, không quên nhắc tôi đi theo sau.

Tôi cùng ông đi vào gian phòng phía trong, nơi mà cung nữ cùng các nội quan đã bày biện xong cả một bàn thức ăn đầy ắp. Tôi lén lút lau nước miếng, hai mắt sáng ngời.

Hiếu Hoàng cười bảo: "Dùng bữa cùng trẫm, trẫm có vài điều thắc mắc muốn hỏi ngươi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!