Chương 28: Bữa Cơm

Nguyễn Tái uống cạn chén trà, chầm chậm đứng dậy đi về phía sau gian nhà. Lát sau, ông ta quay lại với mâm cơm trên tay, cười nói với tôi: "Nhờ tiểu thư Niệm Tâm lấy giúp ta thêm bộ bát đũa."

Tôi vội đứng dậy.

Bước ngang qua Nguyễn Tái, tôi thật muốn được kéo ông lại mà nói rằng tôi chính là Niệm Tâm mà chín năm trước ông đã từng gặp. Là người đã đòi ông tặng một bài thơ về hoa cúc, là người nói ông sau này đừng lấy vợ...

"... Vườn thu tàn tạ ngàn hoa rụng,

Riêng cúc đông ly vẫn được màu..."

Tôi khẽ thở dài, dù tôi có nói thì liệu ông có tin tưởng được hay không? 

Ngoài những kỷ niệm ra, tôi chẳng có gì để chứng minh bản thân mình. Chín năm trước, tôi nói với họ rằng tôi là một thiếu nữ hai mươi hai. Đến nay, tôi lại sống trong thân xác của một cô gái mười tám tuổi. Có khi Nguyễn Tái còn nghĩ tôi thần kinh, hoặc tệ hơn là bị ma quỷ quấy nhiễu gì gì đó.

Cơm canh đạm bạc, không có lấy một món mặn nhưng đủ khiến bụng tôi réo lên liên hồi. Cả sáng chạy qua chạy lại, tôi cũng thấm mệt rồi.

Nguyễn Tái xới cơm, tôi so đũa, Trần Thanh chia bát cơm cho từng người. Cảm giác rất thân thiết, như thể chúng tôi đã từng có những bữa ăn cùng nhau thế này cả trăm ngàn lần.

Trần Thanh chẳng nói chẳng rằng, gắp lên một cọng rau đặt vào bát tôi. Mí mắt tôi giật giật, tên này muốn gây sự hay sao ấy nhỉ?

Bữa cơm trôi qua trong yên lặng, bỗng nhiên Trần Thanh huých vào tay tôi một cái. Anh thản nhiên nói: "Quên mục đích tới đây rồi à?"

Tôi ngẩn người: "Mục đích..."

"... Thần Giữ Của." Trần Thanh lại gắp thêm một cọng rau vào bát tôi.

Tôi đã cố tình vứt nó ra khỏi đầu rồi mà.

Nguyễn Tái nhướn mày, chờ đợi tôi mở lời. Không muốn đôi co thêm với Trần Thanh, tôi đành một lời tóm tắt một lượt vụ án Tống Chí Khiêm, cái gì không cần thiết để người khác biết thì trực tiếp lược bỏ. Ví như việc Trần Thanh bế tôi từ dưới tầng hầm lên chẳng hạn.

Nguyễn Tái lắng nghe rất chăm chú: "Có vài điểm kỳ lạ."

Tôi vội ngồi thẳng lên, muốn cướp lời: "Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng lại chẳng biết sai ở đâu?"

Nguyễn Tái gác đũa, chầm chậm nhắc lại: "Tổng cộng có bảy thiếu nữ bị bắt cóc, năm người đã chết, riêng tiểu thư và con gái của Đại hành khiển là may mắn sống sót."

Tôi gật đầu xác nhận.

"Lý do năm người kia chết là gì?"

"Bị bỏ đói đến chết."

Ông trầm ngâm, lại hỏi: "Tiểu thư có nhắc tới việc cứ mỗi ngày đều được một người đàn ông xuống hầm cho ăn?"

"Đúng vậy. Là kẻ hầu của Tống Chí Khiêm."

"Cách thức đều sai cả rồi." Nguyễn Tái lắc đầu.

"Học sĩ có vẻ rất am hiểu về thứ gọi là Thần Giữ Của này..."

Y cười khổ: "Tà đạo. Ta chưa từng gặp nhưng có tìm hiểu qua. Không xét đến vị trí đặt căn hầm – vốn phải là một mảnh đất hợp mệnh gia chủ, tức Tống Chí Khiêm, riêng việc hắn chạy tới chạy lui bắt người bừa bãi là đã không thể nên chuyện rồi. Thứ nhất, những thiếu nữ được lựa chọn để trở thành Thần giữ của phải thật sự tinh khiết."

"Tinh khiết?" Tôi mở to mắt, ngạc nhiên với cách dùng từ của Nguyễn Tái.

Ông đột ngột dừng lại, tỏ ra khó xử.

Trần Thanh híp mắt, cũng đặt đũa xuống: "Không hề gì, học sĩ cứ nói."

Nguyễn Tái gật đầu, quay ra giải thích với tôi: "Phải là những thiếu nữ nguyên trinh. Ta nghe nói khi xưa, những kẻ muốn thờ Thần giữ của đều là đi mua con gái của những gia đình nghèo khó, dưới danh nghĩa làm vợ lẽ. Như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ. Trước khi nhập quan, người thiếu nữ sẽ được chăm sóc vô cùng đặc biệt. Không những bị nhốt tại một chốn riêng biệt mà còn phải cách ly hoàn toàn với đàn ông để tránh bị ô uế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!