Chương 18: Oan Gia

Đám Trần Thanh đã muốn thử tôi về vụ Phùng Tô thì tôi cũng có quyền làm họ phải ngạc nhiên về cha mẹ của Lưu Bích Thủy.

"Chị đi tới nhà mẹ đẻ chị Thủy mà không gọi em đi cùng?" Đỗ Chi há miệng thảng thốt.

Tôi cười hối lỗi: "Em ngủ say quá nên chị không gọi dậy. Dù sao thì ít người đi vẫn hơn."

Trưa nay, sau khi về phòng nằm suy nghĩ tôi đã quyết định sẽ đến nhà mẹ đẻ của Lưu Bích Thủy thăm dò. Tìm đường đến nhà họ không quá khó khăn, khi mà trước đây họ có mở một hàng bán lụa khá nổi tiếng, lại có con gái gả vào nhà Đại an phủ Trần Thì Kiến.

Trần Thanh gần đó liền sầm mặt, giọng nặng nề: "Quân, anh không nhắc nhở họ chút nào sao?"

Đỗ Quân đứng bật dậy, cúi đầu đáp: "Dạ bẩm, mấy ngày trước tôi đã nói với Chi..."

"Vậy vì sao Niệm Tâm vẫn ra ngoài một mình như thế?"

"Này!" Tôi kéo Trần Thanh một cái, trong đầu suy nghĩ loạn xạ. "Tôi đi một mình thì có liên quan gì tới anh Quân? Không lẽ mấy người đang cấm cửa tôi à?"

Đúng là tôi vẫn luôn ghi nhớ việc Đỗ Chi dặn không nên ra ngoài từ mấy hôm trước, nhưng chuyện của Lưu Bích Thủy tôi lại càng không thể chờ thêm, vì vậy mới bỏ ra ngoài một mình.

"Tâm, từ giờ cô đừng đi linh tinh một mình nữa." Trần Thanh hạ giọng, nhìn thẳng vào tôi dặn dò. Tôi có thể nhìn ra được anh thật lòng lo lắng cho mình.

Tôi cắn môi, ngập ngừng đáp: "Tôi biết rồi."

Nghe tôi hứa một câu, không khí căng thẳng với thủ phạm là Trần Thanh mới giảm nhiệt được chút đỉnh. 

Chúng tôi gượng gạo một lúc rồi mới quay lại chủ đề chính: Tôi đến gặp cha mẹ của Lưu Bích Thủy nói chuyện.

Cha mẹ cô khi nghe thấy tôi nhắc đến con gái tỏ ra lo lắng, giống như họ biết sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tôi lại nói rằng Lưu Bích Thủy vẫn ổn, cả hai lại trở nên đề phòng, cảm thấy hơi xấu hổ, thể hiện rằng họ đang giấu diếm chuyện gì. Bắt được biểu cảm này, tôi trực tiếp đẩy cửa. Đầu tiên giới thiệu mình là bạn của Đỗ Chi, cũng là bạn của Lưu Bích Thủy, và chuyện tôi muốn nói có liên quan tới sự sống chết của con gái họ.

Dù sao cha mẹ thì vẫn là cha mẹ, hai vợ chồng liền cho tôi vào, và từ đó tôi biết được thân thế của Lưu Bích Thủy.

Lưu Bích Thủy là con nuôi của gia đình bán lụa. 

Mười năm trước, cũng là lần thứ ba quân Nguyên Mông tiến đánh nước ta, Lưu Bích Thủy đã được nhận nuôi trong một cuộc bạo loạn nhỏ. Khi đó Lưu Bích Thủy chỉ khoảng sáu, bảy tuổi. Cùng thời điểm ấy, con gái của gia đình bán lụa qua đời do tai nạn, Lưu Bích Thủy được đưa về, được yêu thương chăm sóc như con gái của họ. Tên thật của Lưu Bích Thủy chỉ biết là Khuê, còn lại toàn bộ thân thế trước đó cha mẹ nuôi của cô đều không biết, và Lưu Bích Thủy cũng không muốn nhớ lại.

Đúng là một câu chuyện rắc rối. Lưu Bích Thủy hiện tại không phải là Lưu Bích Thủy, mà Lưu Bích Thủy cũng vốn không phải Lưu Bích Thủy.

Chuyện quái gì thế này?

Đoán mò cũng không có kết quả, chúng tôi phải chờ thêm đúng ba ngày để người của Trần Thanh điều tra phía Phùng Tô quay về báo cáo.

Trong ba ngày tưởng như dài đằng đẵng ấy tôi đã có dịp tới phủ Tường Quang thêm lần nữa, một mình. Người gác cửa trông thấy tôi liền cho tôi vào ngay. Đây là ý của Lưu Bích Thủy giả.

Có lẽ qua cách tôi nói chuyện, cô ta cũng nhận ra rằng một kẻ không có bạn bè gì mới dễ bị chú ý. Mà cô ta lại càng không thể làm bạn lại với Đỗ Chi – đương nhiên vì lý do sợ bị phát hiện – nên chuyển qua đối tượng là tôi. Một cô gái mới tới kinh đô, không thân thiết với ai cả, lại có một nỗi đau bị phản bội – chính là người mà Lưu Bích Thủy cần để làm vỏ bọc.

Khi tôi tới, Lưu Bích Thủy đang ngủ trưa. Tôi nói với Phùng Tô rằng cứ để cô ngủ, tôi đợi là được. Trong lúc bà ta không để ý, tôi lẩn vội đi chỗ khác.

Tôi còn muốn làm rõ thêm nhiều chuyện trước khi người của Trần Thanh trở về. Người ta nói hai người phụ nữ và một con vịt là thành một cái chợ, điều này cũng không hẳn là sai. Vì vậy tôi tìm đến nhà bếp: nơi không chỉ có phụ nữ mà còn cả đàn ông, thậm chí không thiếu vịt, đủ để biến thành một cái trung tâm thương mại chứ không chỉ là chợ nữa.

Tạm thời tôi đã xác định đại khái được ngày mà Lưu Bích Thủy giả thay thế cho người thật, và đó cũng là Lưu Bích Thủy thật biến mất. Việc còn lại là dựa vào những gì bên Trần Thanh điều tra về Phùng Tô.

Tôi đã cho là như thế.

Cho tới khi bước vào phòng Lưu Bích Thủy – trong khi Phùng Tô đã ra ngoài, theo đúng nghĩa đen, ra khỏi phủ có việc riêng – tôi mới nhận ra mình cần cho cô gái này một con đường để lựa chọn. Phùng Tô là người thao túng Lưu Bích Thủy giả, chỉ khi bà ta không ở gần thì cô mới có thể thực sự thoải mái.

Lưu Bích Thủy giả là người rất hiền lành, lại hướng nội. Tôi không thể tin được cô đã giết người, dù thế nào tôi cũng phải tìm ra chân tướng.

Tôi nói chuyện vu vơ với Lưu Bích Thủy, dần dần lái đến cha mẹ nuôi của cô – hay nói cách khác là cha mẹ nuôi của Lưu Bích Thủy giả.

"Cha mẹ cô thương cô nhiều lắm nhỉ?" Tôi cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!