Chương 17: Điều Tra

Giữa kinh đô phồn hoa, phủ Tường Quang lại mang một sắc màu nhẹ nhàng. Bước vào trong phủ đệ là một màu xanh tươi mát khiến tâm hồn tôi bỗng chốc trở nên rất dễ chịu. 

Trong phủ Tường Quan của Đại an phủ Trần Thì Kiến trồng rất nhiều cây, cũng gần gũi như chính tính cách của ông vậy.

Đó là chuyện sau khi tôi và Đỗ Chi được phép tiến vào.

Trước đó, chúng tôi bị gác cửa chặn lại. Đỗ Chi tỏ ra khá ngạc nhiên, bởi độ thân thiết giữa cô cùng Lưu Bích Thủy ngày trước không phải bình thường. Lưu Bích Thủy không phải là người quảng giao, xét ra chỉ có mỗi mình Đỗ Chi là bạn bè. Chính vì vậy mà hai cha con Trần Thì Kiến và Trần Thì Công đều mắt nhắm mắt mở, tạo điều kiện thuận lợi hết sức cho phép Đỗ Chi có thể tới thăm Lưu Bích Thủy bất cứ lúc nào.

Qua Đỗ Chi, tôi đã tìm hiểu được một chút về thân thế của Lưu Bích Thủy. 

Năm nay (nếu còn sống) thì cô mười chín tuổi nên Đỗ Chi gọi bằng chị. Gia đình của Lưu Bích Thủy khá giàu có, làm nghề buôn bán lụa. Nửa năm trước, bà mối nhận lời phía nhà Trần Thì Kiến, đem sính lễ tới hỏi cho cậu con trai duy nhất là Trần Thì Công. Hai tháng sau, Lưu Bích Thủy chính thức về nhà chồng. 

Bích Thủy là một con người có tính cách hướng nội, rụt rè, không thích giao tiếp với người lạ. Qua một lần "rút roi tương trợ", Đỗ Chi mới quen được Lưu Bích Thủy. Nghe nói kể cả khi ở nhà mẹ đẻ cho tới về nhà chồng, cô gái này luôn duy trì thói quen "thích ở nhà" của mình. Đại khái là chỉ khi nào có việc quan trọng, nếu không Lưu Bích sẽ không bước ra ngoài lấy một bước.

Nghe tới đây tôi chợt thấy một tia sáng lóe lên trong đầu.

Ngày hôm qua, Trần Thanh có phân tích rằng khả năng Lưu Bích Thủy giả tráo đổi với người thật ở bên ngoài phủ Tường Quang là cao hơn cả. Vì sao ư? Phủ Tường Quang là phủ đệ riêng của Kiểm pháp quan Đại an phủ sứ Trần Thì Kiến, không phải cái chợ mà ai thích vào thì vào, ai thích ra thì ra. 

Tương tự với Đỗ Chi, chẳng qua cô có mối quan hệ đặc biệt với con dâu chủ nhà nên mới được thoải mái mà thôi. Để đưa được người thế thân vào, lại mang Lưu Bích Thủy thật ra ngoài thì thà dụ người thật ra ngoài cho dễ dàng hành động.

Mà theo Đỗ Chi nói, Lưu Bích Thủy ít khi ra ngoài, đây là một điểm phải chú ý.

Một tên gác cửa vào thông báo, tên còn lại áy náy giữ chúng tôi ở ngoài, lộ ra vẻ khó xử.

"Xin lỗi hai cô, nhưng cậu Công có dặn chúng con không được tự ý để người ngoài ra vào phủ nữa."

Trần Thì Công sao? Ha, rõ ràng ý này phải là của Lưu Bích Thủy giả mới đúng. Chỉ cần vài câu nài nỉ, tôi không tin Trần Thì Công lại đi từ chối vợ mình. Trần Thì Công lấy Lưu Bích Thủy vốn là ý của cha mình – Trần Thì Kiến, từ đó có thể thấy được ít nhiều gì thì ông cũng có chút thiên vị cho con dâu. Trần Thì Công đương nhiên sẽ không dám trực tiếp đối đầu, thay vào đó sẽ chấp thuận những yêu cầu của vợ mình bằng mọi cách.

Sau đó hắn có thể thoải mái bay nhảy bên ngoài, ít nhất không để cha trách mắng là được rồi.

Một lát sau, người gác cửa còn lại dẫn theo một người phụ nữ chừng ngoài bốn mươi đi về phía chúng tôi. Sau này tìm hiểu, tôi mới biết được bà ta mới chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi. Từ cách đi đứng cùng cử chỉ đoan trang, tôi không ngờ được đây cũng chỉ là một người hầu ở phủ Tường Quang. Bà ta nói năng rất hợp lẽ, khéo léo từ chối rằng Lưu Bích Thủy không tiện tiếp khách.

Đỗ Chi đã muốn nổi nóng đến nơi, còn tôi cũng sốt ruột không kém. Xác chết đã gần một tuần chưa xác định được thân phận, mà chúng tôi không thể ngày nào cũng đến gõ cửa phủ Tường Quang.

Hôm nay tôi nhất định phải gặp được Lưu Bích Thủy, dù cô ta là thật hay giả.

Một tay kéo Đỗ Chi về phía sau, tôi mỉm cười nói với người đàn bà: "Dì ơi, cháu nghe em Chi nói trước giờ rất thân thiết với Bích Thủy nhà mình. Vậy mà giờ Bích Thủy ốm, Chi không thể vào thăm cũng cảm thấy áy náy lắm."

Người đàn bà kia nghe vậy liền hơi cúi đầu, hai mắt liếc sang phải một cái rất nhanh rồi đáp: "Thực ra, sức khỏe của cô nhà tôi không có gì đáng ngại mà chỉ bị cảm thông thường mà thôi. Hai cô không cần phải lo lắng quá đâu."

Cả người bà ta cứng đơ, vai hơi nâng lên, trông rất gượng gạo. Tay tôi vẫn đang giữ tay Đỗ Chi, lắc nhẹ một cái.

Đỗ Chi rất phối hợp với tôi, ngoan ngoãn đứng yên giả bộ buồn bã. 

Tôi lại nói tiếp: "Chuyện Chi và Bích Thủy thân thiết với nhau cả kinh đô đều biết. Không đi thăm bạn ốm thì lại mang tiếng cả ra. Hay dì cứ để chúng cháu vào, Chi nhìn thấy bạn khỏe mạnh mới yên tâm được."

Ý của tôi rất rõ ràng, nếu cứ năm lần bảy lượt ngăn trở người bạn thân duy nhất của Lưu Bích Thủy ngoài cửa thế này nhất định sẽ gây chú ý. Mà những kẻ làm chuyện xấu có bao giờ muốn được chú ý đâu?

Quả nhiên người đàn bà kia như giật mình một cái, liền đứng thẳng người lên, cười với chúng tôi: "Vậy mời hai cô vào trong."

Tôi nhíu mày một cái, mắt không rời người đàn bà.

Tôi quay lại, thấy mặt Đỗ Chi sa sầm. Cô nàng này đúng là một người dễ đoán, hỉ nộ ái ố đều thể hiện hết ra mặt. Nếu để người khác bắt thóp được thì không hay chút nào. 

Tôi dùng ánh mắt trấn an tinh thần Đỗ Chi rồi đi nhanh hơn một bước ngang với người đàn bà, tỏ ra thật ngoan ngoãn và thân thiết hỏi: "Không biết dì tên là gì ạ... để tiện xưng hô ấy mà. Cháu tên là Tâm, nhà cháu vốn ở trấn Hải Dương, phủ Hạ Hồng, mới lên kinh không được bao lâu. Mong dì giúp đỡ nhiều ạ."

Cố tình tạo khoảng cách với Đỗ Chi, lại tự bản thân lôi hết thông tin cá nhân ra, dù người đàn bà kia suy nghĩ nhiều tới mức nào cũng sẽ bớt cảnh giác hơn bình thường. 

Tuy vậy bà ta cũng chẳng phải người đơn giản, không trả lời tôi ngay mà còn khẽ liếc xuống nhìn Đỗ Chi đang lủi thủi đi phía sau đánh giá một hồi mới mở miệng trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!