Chương 13: Giả Mạo?

Cả đám chúng tôi hùng hổ kéo tới phủ Kiểm pháp. Được rồi, dùng từ "hùng hổ" không chính xác cho lắm. 

Một nhóm năm người, mỗi người một sắc thái. Đi đầu là Đỗ Quân, như đi hành quân, dẫn đầu cả một đại đội. Tiếp theo là Phạm Bân cùng Đỗ Chi, dựa dẫm vào nhau, an ủi nhau. Cuối cùng là tôi, đi bên cạnh Trần Thanh. Anh ta cứ thi thoảng lại quay sang ngó tôi một cái, như thể sợ rằng tôi sẽ trốn đi bất cứ lúc nào.

Đoạn đường từ nhà Đỗ Chi tới phủ Kiểm pháp không hề ngắn. Hiện tại đã là giữa trưa, nhưng may mắn là giữa thu rồi nên nắng không còn gắt nữa. Tôi lê từng bước khó khăn trên đường, bụng réo lên từng hồi.

Người ta nói trời đánh còn tránh bữa ăn, hóa ra ông trời còn thương tôi hơn là cả đám người này. Tôi vừa mới ốm dậy, thân thể không tốt phải nhịn bữa trưa, lại càng không có thời gian mà uống thuốc. 

Tôi bắt đầu nghi ngờ ngày trước là họ cố ý khiến tôi trúng tên, muốn hành hạ tôi tới chết mới hả.

"Có chỗ nào không khỏe sao?" Trần Thanh hơi cúi đầu, hỏi tôi.

Anh mù à? Không thấy cành liễu này sắp nằm vật ra đường tới nơi rồi sao?

Tôi mỉm cười, lắc đầu: "Không sao, chỉ hơi ngại về xác chết kia một chút. Dù sao trước giờ tôi cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy."

Trần Thanh liền tỏ vẻ quan tâm: "Vậy thì chút nữa ở ngoài công đường, không vào phía phòng xác là được."

Đầu tôi như sắp bùng cháy đến nơi. Bề ngoài, tôi tỏ ra vô cùng cảm kích trước tấm lòng của Trần Thanh mà cảm ơn rối rít. Anh ta vô cùng hài lòng với dáng vẻ của tôi, trên đường đi cứ cười suốt, nhăn nhở như khỉ. Nhưng bên trong, tôi chỉ muốn gào vào mặt anh ta rằng rốt cuộc tôi phải lê lết cái thân tàn này tới phủ Kiểm pháp để làm cái trò gì?

Tới nơi, chúng tôi bị lính chặn lại nhưng nhờ vào sự ra mặt của Trần Thanh cùng Đỗ Quân, tất cả đều trót lọt đi vào. 

Bỗng nhiên tôi cảm thấy hồi hộp. Ngày bé xem Bao Thanh Thiên xử án, có tập về người vợ chết oan, hồn tới công đường muốn được Bao Công xử án nhưng vừa chui ra thì linh hồn lập tức tiêu tán, có lẽ bởi công đường chính là nơi dương khí mạnh nhất, lại có Kiểm pháp quan là người phân xử trắng đen nơi trần thế ở đó.

Đối với một đứa vừa bị ma trêu như tôi, đây quả là một nơi an toàn.

Trong khi lính gác đưa anh em họ Đỗ cùng thái y Phạm Bân vào phòng xác thì tôi được đặc cách, cùng với Trần Thanh tới phòng tiếp khách ngồi nghỉ ngơi.

Tôi đói tới run rẩy cả hai tay nhưng không dám kêu ca lấy một câu, chỉ bày ra bộ dạng bình tĩnh thưởng thức trà. Trần Thanh chăm chú đọc kết quả khám nghiệm xác chết, thi thoảng ngẩng lên nhìn tôi. Đáp lại anh, tôi mỉm cười thật dịu dàng. Tôi có cảm giác mình đã đạt đến trình độ thượng thừa trong việc chửi thầm người khác rồi.

"Vậy..." Tôi ngập ngừng.

"Không biết đây là chuyện tốt hay xấu đối với Chi nữa." Trần Thanh gấp lại tờ kết quả khám nghiệm, thở dài nói.

Tôi nhận tờ giấy từ anh, vừa mở ra đã thấy hoa mày chóng mặt.

Ngoài cơ thể này, Đoàn Niệm Tâm kia còn để lại cho tôi một điều kỳ diệu nho nhỏ khác nữa. Đó là việc biết đọc biết viết. Tôi không rõ đàn bà con gái thời đại này thế nào, nhưng từ việc em trai của cô là Đoàn Nhữ Hài là một kẻ mọt sách thì hẳn người chị gái song sinh thân thiết cũng biết chút ít gì đó. Chỉ là... điều kỳ diệu cô ấy để lại cho tôi lại chỉ có một nửa.

Một tờ giấy chi chít cổ văn, nếu tách từng chữ ra để riêng thì tôi có thể nhận biết được ý nghĩa vài ba từ, nhưng gộp chung vào thì chịu chết.

Từ bé đến giờ tôi không phải một đứa hiếu học gì cho cam, tình trạng vừa nhìn thấy chữ đã buồn ngủ này cũng không có gì lạ lẫm.

Tôi quyết định từ bỏ, đặt tờ khám nghiệm xuống bàn, chống cằm nghe Trần Thanh nói ra những gì mà anh đã đọc được. Có lẽ anh cũng thấy tôi dốt nát lắm nên rất cố gắng diễn tả bằng những từ ngữ dễ hiểu nhất có thể, tôi vô cùng cảm kích.

Bắt đầu bằng câu nói "Hình như người chết không phải là Lưu Bích Thủy", Trần Thanh đã khiến tôi sửng sốt.

"Trong kết quả khám nghiệm không hề nhắc tới vết sẹo nào trên cổ cả. Hơn nữa, vóc dáng của người chết khá nhỏ bé, mà Lưu Bích Thủy kia còn cao hơn cả cô nữa."

Tôi cắn môi, thấp giọng hỏi: "Vậy thì ma nữ xuất hiện trong giấc mơ của tôi không phải là Lưu Bích Thủy?"

Trần Thanh nhấp một ngụm trà, đáp: "Không rõ nữa. Nhưng hẳn ma nữ có quan hệ rất gần gũi với Chi. Phòng cô đang ở hiện tại, vốn là phòng cũ của em ấy. Chỉ gần đây Chi mới chuyển sang phòng khác."

Tôi trợn tròn mắt trước thông tin Trần Thanh mang lại. Chưa nói đến việc vì sao đám người này hoàn toàn tin việc ma nữ "báo mộng" cho tôi, bởi chính tôi thi thoảng còn nghi ngờ. Nhưng mà từ những gì mà Trần Thanh nói, ma nữ thật sự có quen biết với Đỗ Chi, hơn nữa còn thân thiết tới mức biết được cô trước đây ở phòng nào mà báo mộng nhầm người.

"Còn gì đặc biệt nữa không? Nguyên nhân gây nên cái chết chẳng hạn?" Tôi hất hất đầu về phía tờ khám nghiệm, hỏi một cách rất vô tư.

Trần Thanh nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói: "Đầu ngón tay của xác chết có vết chai nhưng không nhắc tới nguyên do. Móng chân sơn đỏ..."

Nghe vậy tôi liền nghĩ: Thật là ăn chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!