Chương 42: Người, cái nữ tử xấu xa này!

Trong lòng có quỷ, cho dù giả vờ làm người tốt, lại điềm nhiên như không có gì, nhưng thỉnh thoảng phản ứng của nàng ta biểu hiện ra sẽ không giống những người khác.

Lâm Phi Lộc quan sát biểu hiện của nàng ta một thời gian, Vũ Âm vô cùng chú ý sinh hoạt hàng ngày của Tiêu Lam.

Thanh Yên và Vân Du sẽ không để bọn họ vào phòng hầu hạ, chuyện quan trọng gì cũng đều là Thanh Yên và Vân Du tự tay làm lấy, những cung nữ khác đều đi ra chỗ khác chờ sai bảo, nhưng Vũ Âm lại không như vậy, nàng ta vẫn sẽ đợi ở ngoài cửa, dáng vẻ trung thành tùy lúc có thể sai bảo, nhưng thật ra ánh mắt sẽ vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn vào bên trong nghe ngóng tình hình.

Tiêu Lam ăn cái gì, làm cái gì, nói những gì, dường như nàng ta đang giám thị câu chuyện trong đó.

Trừ chuyện này ra, nàng ta cũng không có động tĩnh khác.

Mỗi này nàng ta đều bất động thanh sắc giám thị Tiêu Lam, Lâm Phi Lộc cũng bất động thanh sắc giám thị nàng ta, cảm thấy vừa lạ lại vừa rất thú vị. Dạo gần đây cuộc sống của cô vốn đang đi vào quỹ đạo nhàm chán, bây giờ chuyện này lại khiến cho hoạt động mỗi ngày của cô thêm không ít điều thú vị.

Vào xuân, mưa xuân rả rích cả ngày, lúc đầu trời ấm bây giờ lại dần hạ nhiệt. Mãi mới có một ngày không mưa, Lâm Cảnh Uyên đã lâu không thấy Tiểu Lộc muội muội liền chạy đi tìm tiểu muội muội của mình.

Cậu biết vì chuyện của Tiêu Lam mà gần đây tâm tình của muội muội không được tốt, ngày thường có gì vui đều bảo Khang An chạy qua bên này đưa cho Tiểu Lộc.

Thoáng một cái cậu đã chạy đến cung Minh Nguyệt, lôi kéo Lâm Phi Lộc nói: "Nghe nói gần đây phủ nội vụ mới rất nhiều kỳ hoa dị thảo đưa vào cung, hôm trước mẫu phi của huynh có đi xem rồi, nói là rất kỳ diệu lại thú vị nữa, huynh dẫn muội đi ngắm hoa giải sầu!"

Gần đây bệnh tình Tiêu Lam cũng đã dần dần bình phục, có thể xuống đất đi lại, nàng nhìn Lâm Phi Lộc dịu dàng cười nói: "Con cùng Tứ điện hạ đi xem chút đi. Đã rất lâu rồi con không ra ngoài chơi, đừng để buồn bực mà sinh bệnh."

Lâm Phi Lộc cũng không muốn làm hỏng hào hứng của Lâm Cảnh Uyên, gật đầu đồng ý.

Lâm Cảnh Uyên vui vẻ, nắm tay cô đi ngắm hoa.

Hoàng cung nhìn qua cái gì cũng không thiếu, nhưng thật ra dựa theo cuộc sống của một người hiện đại thì cái gì cũng thiếu.

Lấy những loài hoa này làm ví dụ, ngắm tới ngắm lui thật ra cũng chỉ có mấy loại hoa đó. Loại hoa hơi ít thấy một chút được tôn sùng ngay là kỳ hoa hiếm gặp, được đưa vào trong cung để Lâm Đế và các vị nương nương thưởng thức.

Lần này phủ nội vụ đưa vào cung bốn loại kỳ hoa, đều là những loại hoa trước đây người trong cung chưa từng thấy. Mặc dù Lâm Phi Lộc không nghiên cứu về hoa, nhưng cô nhìn những bông hoa lớn màu trắng với những chiếc lá khổng lồ và bộ rễ rậm rạp trong lán hoa, vẫn lộ ra vẻ không thể tin được.

Đợi chút? Đây không phải là cần tây khổng lồ sao???

Trước kia lúc bà ngoại cô còn sống, nghỉ hè hằng năm cô đều sẽ về quê chơi với bà ngoại. Loại cây này mọc đầy trong thôn của cô, bà ngoại nói đây là cây cỏ heo, không được đụng vào, nếu sờ vào da sẽ bị thối rữa.

Cô không tin, hái được một cành, còn để nhựa cây chảy lên tay. Đến buổi chiều ngày hôm sau, bàn tay bắt đầu bỏng rát đau nhức, dần dần da bị sưng đỏ dị ứng nổi lên từng bọng nước. Sau đó mặc dù đã chữa khỏi, nhưng lúc đó da của cô đã bị phá nát, mu bàn tay vẫn lưu lại sẹo, sau khi lớn lên mới đi phẫu thuật thẩm mỹ mới hết sẹo.

Lúc đó cô có lên mạng tra một chút, mới biết tên khoa học của loài cây này là cần tây khổng lồ, một loại thực vật có kịch độc, trong mủ cây có chứa một loại nhựa gồm có chất furocoumarins (psoralens) rất độc. Để mủ cây chạm vào da, với chất nhầy làm cho da rất nhạy cảm với ánh sáng mặt trời. Trong vòng một hai ngày sau, da sẽ bị phản ứng trở nên đỏ, nóng rát, phồng lên thành những bóng nước.

Tất nhiên, tùy theo thể trạng của mỗi người, sau khi tiếp xúc một số người sẽ nổi mụn đỏ không đau, sau đó có thể biến thành sẹo màu tím hoặc nâu kéo dài vài năm, và làn da của họ bắt đầu trở nên nhạy cảm với ánh nắng.

Thậm chí nếu như chất nhựa này tiếp xúc mới mắt, có thể dẫn đến mù lòa.

Nói tóm lại, kịch độc! Độc chết người!

Nhưng khả năng sinh sôi của loại cây này rất mãnh liệt, cực kỳ có sức sống, khắp nơi trên đường ở nông thôn đều thấy loại cây này mọc.

Ngay cả dùng lửa thiêu đốt cũng không chết, gió xuân nổi lên sẽ mọc trở lại.

Phủ nội vụ đúng là nơi có nhân tài, vậy mà dám mang lại thực vật kịch độc này xem như kỳ hoa dị thảo mà đưa vào cung, còn dự định trồng trong cung? Là muốn để hoàng cung bị loại thực vật này xâm chiếm sao?

Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không quá kỳ quái, loại cây cần tây khổng lồ này vẫn còn khá khó hiểu, chúng mọc thành từng chùm và có hoa trắng. Lúc trước ở Châu Âu và nước Anh có các vùng còn giới thiệu loại cây này như một loài cây cảnh.

Lâm Cảnh Uyên thấy cô nhìn chằm chằm vào loại hoa kia, không khỏi hỏi: "Tiểu Lộc thích hoa này hả?" Cậu không đợi cô trả lời phân phó cung nhân bên cạnh: "Đưa vào cây đến cung Minh Nguyệt đi!"

Lâm Phi Lộc đang muốn từ chối, ai lại muốn nuôi cái đồ chơi đầy độc này chứ! Nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến cái gì đó, liền nuốt lời từ chối ngược vào, cười híp mắt nhìn cung nhân bê cả chậu hoa đi về phía cung Minh Nguyệt.

Cây cần tây khổng lồ này nhìn rất đẹp, lúc mang đến cung Minh Nguyệt tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, thấy làm lạ vây quanh ngắm nhìn.

Lâm Phi Lộc dặn dò Thanh Yên: "Sau này mỗi ngày đều phải chăm sóc tốt cây hoa này, tuyệt đối không được để bị dập hay gãy cành, nhựa của cây này rất quý giá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!