Chương 29: Nhìn con giống như dễ bị lừa vậy sao?!

Lâm Chiêu Viễn đã lớn như vậy rồi, nhưng số lần rời xa cung Minh Nguyệt có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cảnh vật bên ngoài làm cậu thấy xa lạ nhưng cũng khiến cậu ngạc nhiên sửng sốt, trong lòng cậu có chút sợ hãi, nắm tay Thỏ ca ca nhắm mắt đi theo đuôi ca ca, cẩn thận từng li từng tí quan sát thế giới mới chưa thấy bao giờ.

Lâm Đình hỏi cậu: "Lục đệ có thích ra ngoài chơi không?"

Cậu vẫn còn biết bản thân mình là Lục đệ, ra sức gật đầu: "Thích lắm!"

Giọng nói ấm áp của Lâm Đình vang lên: "Vậy sau này huynh sẽ thường dẫn đệ ra ngoài chơi."

Lâm Chiêu Viễn nói: "Dẫn muội muội!"

Lầm Đình bật cười: "Được, dẫn cả muội muội đi cùng."

Bọn họ đi đến nơi cho chó thả hoang gần ngoài hoàng cung, ngay cả thị vệ tuần tra đều vô cùng nghiêm túc và hung dữ. Lâm Đình đi đến một tòa nhà rách nát, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ lim để hờ ra, gọi hai tiếng "Tai Dài".

Bọn họ vốn định bắt đầu tìm từ đây, kết quả là ba người vừa mới bước vào, một cái bóng trắng chạy ra từ trong đống lá khô chất chồng, vọt tới bên chân Lâm Đình vẫy đuôi liên tục, cái đầu nhỏ dụi dụi vào mắt cá chân cậu.

Lâm Đình vừa mừng vừa sợ, cúi xuống ôm chú chó nhỏ lên, không để ý trên lông tơ trắng thuần của nó dính đầy bụi lá khô, vui vẻ hỏi: "Mày ở đây chờ ta à?"

Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, chỉ thấy cái đuôi của nó không ngừng lắc lắc tỏ vẻ mừng rỡ.

Chóp mũi Lâm Đình hồng hồng, cúi người hôn chó nhỏ, cậu kìm nén kích động quay đầu nói với Lâm Phi Lộc: "Tìm được nó rồi."

Nàng cười tủm tỉm sờ đầu chó nhỏ: "Tai Dài ngoan."

Lâm Chiêu Viễn chưa từng thấy chó nhỏ vừa hiểu chuyện vừa đẹp mắt như vậy, cậu đứng bên cạnh hình chằm chằm chó nhỏ. Lâm Đình ôm Tai Dài một lúc rồi đưa cho Lâm Chiêu Viễn, khẽ nói: "Sau này giao cho Lục đệ chăm sóc Tai Dài."

Lâm Chiêu Viễn không thể tin được chỉ vào mình, cậu nghe hiểu ý của Thỏ ca ca, vui mừng hớn hở nhận lấy chó nhỏ.

Đến tận chạng vạng tối Lâm Đình mới trở về cung Dao Hoa.

Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng cậu vẫn đi thỉnh an mẫu phi theo lễ nghi rồi mới về phòng. Nguyễn Quý Phi không nói thêm gì với cậu, chỉ chờ sau khi cậu đi rồi mới hỏi Uông Dương: "Buổi chiều nay điện hạ ở đâu?"

Uông Dương cung kính trả lời: "Bẩm nương nương, điện hạ ở cung Minh Nguyệt."

"Cung Minh Nguyệt?" Nguyễn Quý Phi thực sự không có ấn tượng gì với cái cung bé tí đó, đến khi cung nữ bên cạnh nhắc đến vườn mai, bà mới đó là nơi ở của Lam quý nhân không được sủng ái.

Uông Dương tiếp tục nói: "Có vẻ như điện hạ rất hòa hợp với Ngũ công chúa."

Thật ra bà có biết vị Ngũ công chúa nhỏ tuổi kia, nghe nói dưới sự giám sát của tiểu công chúa, Tứ hoàng tử mới bắt đầu chăm chỉ học tập, còn rất được Nhàn phi yêu thích. Nguyễn Quý Phi không quá để ý đến chuyện này, dừng chủ đề này lại không hỏi nữa.

Ngày cuối năm đến càng gần, phủ nội vụ cũng tăng thêm chi phí chi tiêu cho các cung ăn tết, Lâm Phi Lộc bảo Thanh Yên đưa một giỏ than đến Thúy Trúc cư.

Thanh Yên đã quen với hành động ấm áp này của công chúa, thỉnh thoảng công chúa sẽ gửi chút đồ qua bên kia. Bây giờ nàng cũng đã quen với thủ vệ sai vặt ở đó, không còn lúng túng như lần đầu, thậm chí còn cười nói mấy câu chuyện phiếm với thủ vệ sai vặt.

Đây là cái tết đầu tiên của Lâm Phi Lộc từ sau khi đến đây. Trước đây cô không có gì để chờ mong ngày tết, mỗi khi tết đến ở thế giới kia cô đều sẽ đi du lịch khắp nơi, không có cơm tất niên, cũng không có đón giao thừa với người thân.

Bây giờ không giống như vậy, Tiêu Lam lôi kéo cô cắt hoa giấy dán câu đối cùng nàng từ sớm, cung Minh Nguyệt luôn quạnh quẽ quanh năm lại hiện lên mấy phần náo nhiệt giữa mùa đông lạnh lẽo này.

Ngay cả hai người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo trong sân cũng được Tiêu Lam may cho một cái khăn quàng cổ màu đỏ từ những mảnh vải thừa, chúng mặc vào lại dễ thương một cách kỳ lạ.

Lâm Phi Lộc nghe Tiêu Lam nói yến tiệc đoàn viên cuối năm sẽ có chín mươi chín món, cô cảm thấy hơi thèm.

Nhưng yến tiệc đoàn viên chỉ mời hoàng thân quốc thích, những phi tần được tham dự cũng chỉ có Hoàng hậu, quý phi và bốn phi, không phải hoàng tử công chúa nào cũng được đi, phải đợi Lâm Đế ban thưởng yến mới có tư cách tham dự.

Cô không có tư cách, lúc cô đến điện Trường Minh thỉnh an Nhàn phi, cô nũng nịu nói với Lâm Cảnh Uyên khi đi dự tiệc lén mang một ít đồ ăn ra cho cô nếm thử.

Lâm Cảnh Uyên miệng thì đồng ý, nhưng lại ghét bỏ nói: "Thực ra đồ ăn trong tiệc tất niên rất dở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!