Cuối cùng bốn vị Thái y cùng đưa ra quyết định, họ sẽ để vị có kinh nghiệm dày dặn nhất là La Thái y làm đại biểu đến cung Minh Nguyệt thăm khám. Nếu chủ tử các cung có hỏi đến thì bọn họ cũng dễ dàng thưa chuyện.
Sau khi dùng ngọ thiện, Nhàn phi liền sai người đến Thái Y Viện hỏi chuyện, Trần Thái y hồi bẩm: "La Thái Y là người đi chẩn bệnh, Ngũ công chúa đã hạ sốt, không còn đáng ngại."
Toái Ngọc trở về chuyển lời nguyên văn, Nhàn phi lấy làm lạ: "Đại hoàng tử có lời nhờ? Sao Tiểu Lộc lại quen biết Đại hoàng tử nhỉ?"
Danh tiếng của Đại hoàng tử trong cung rất tốt. Tuy mẫu phi cậu là Nguyễn Quý phi nổi danh cao ngạo, ỷ được sủng ái mà kiêu căng nhưng lại sinh ra đứa con trai tính nết trái ngược hoàn toàn, vừa hiền lành vừa dễ mềm lòng, không nhịn được bất bình. Có cung nhân phạm lỗi đến tìm cậu khóc lóc kể lể là cậu nhất định sẽ tìm Nguyễn Quý phi xin tha cho.
Hậu cung bàn tán rất nhiều, Nhàn phi và Nguyễn Quý phi cũng không có ân oán gì, suy ngẫm một hồi, nàng nói: "Thôi, không sao là tốt rồi. Đúng rồi, vài ngày trước phủ Nội Vụ có dâng tuyết nhân sâm mà, ngươi chọn một ít đưa sang cung Minh Nguyệt, Tiểu Lộc quá yếu nên mới dễ nhiễm lạnh, nói với Lam Quý nhân phải bồi bổ cho con nàng."
Lâm Cảnh Uyên mới tan học, đúng lúc nghe tin Tiểu Lộc muội muội ngã bệnh, trong lòng bồn chồn lo lắng. Đợi Toái Ngọc cầm tuyết sâm ra cửa, cậu chạy đến đoạt lấy hộp sâm trên tay nàng ta: "Ta có chuyện cần đến chỗ Ngũ hoàng muội, tiện đường thì đưa luôn!"
Cậu chạy hùng hục nguyên một quãng đường đến cung Minh Nguyệt, vừa mới đi vào đã nghe tiếng nói cười vọng ra từ trong phòng.
Đẩy cửa ngó nghiêng, hóa ra là Lâm Chiêu Viễn đang ngồi trong căn phòng ấm áp của Lâm Phi Lộc chơi với thỏ, Lâm Cảnh Uyên liếc mấy cái, hình như con thỏ này hơi quen mắt thì phải.
Đó chẳng phải là thỏ của Đại hoàng huynh sao?
Gần đây cậu bị giám sát việc học hành rất chặt. Từ lần học thuộc Luận Ngữ ấy, Lâm Đế luôn tin cậu có thể thành tài nên đưa ra yêu cầu học hành cho cậu nghiêm khắc hơn cả trước kia. Cậu đã không được qua chơi với Lâm Phi Lộc một khoảng thời gian rồi.
Hơn nữa thời tiết còn trở nên rét buốt, Lâm Phi Lộc cũng ít qua chỗ cậu được, vì thế đã lâu rồi hai người chưa được gặp nhau.
Ra là muội ấy có con thỏ khác rồi!
Mặt Lâm Cảnh Uyên bỗng chốc đầy vẻ hậm hực.
Thanh Yên đứng bên ngoài, thấy cậu trước tiên, vội hành lễ: "Bái kiến Tứ hoàng tử điện hạ, điện hạ đến từ lúc nào? Sao không đi vào ạ?"
Lâm Phi Lộc nghe tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn. Đối mặt với tầm mắt buồn bực ai oán của Lâm Cảnh Uyên, trên mặt cô chợt nở ra một nụ cười vừa vui vẻ lại còn ngọt ngào, rướn người lên chạy tới bên cậu nhóc.
Cô chạy tới bên người cậu, đôi tay ngắn ngủn ôm lấy cánh tay cậu, ngước mặt lên nũng nịu nói: "Cảnh Uyên ca ca, muội nhớ huynh lắm!"
Lâm Cảnh Uyên: Giận làm gì nữa.
Cậu đem tuyết sâm cho Thanh Yên, đĩnh đạc chuyển lời của Nhàn phi, rồi lấy uy nghiêm của hoàng huynh ra, xụ mặt đặt tay lên trán Lâm Phi Lộc: "Hết sốt chưa?"
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn trả lời: "Hết ạ, khiến Cảnh Uyên ca ca phải lo lắng rồi." Cô không chờ cậu nói thêm, chủ động kéo tay cậu nhóc đi, chỉ vào cao thỏ trắng, hưng phấn nói: "Cảnh Uyên ca ca, bé thỏ kìa!"
Lâm Cảnh Uyên giả vờ không biết gì: "Con thỏ này từ đâu ra?"
Lâm Phi Lộc đáp: "Là Đại hoàng huynh chuyển cho ca ca muội."
Hóa ra là cho Lâm Chiêu Viễn.
Chút cảm giác hậm hực trong lòng Lâm Cảnh Uyên bay đi mất, vui vẻ ngồi xuống ngắm cùng. Lâm Phi Lộc dỗ người xong bèn chuyển vai sang bản thân, ấm ức nói: "Cảnh Uyên ca ca, gần đây huynh không tới thăm muội lần nào."
Một trong những kỹ năng của trà xanh: Phản đòn.
Quả nhiên Lâm Cảnh Uyên áy náy đầy mặt, vội giải thích: "Dạo này ta phải học tập rất cực khổ, ngày ngày đều phải tới Thái Học."
Lam Phi Lộc tò mò: "Thái Học là gì ạ?"
Lam Cảnh Uyên trả lời: "Chính là nơi con cháu hoàng gia và quý tộc đến để học tập."
Lâm Phi Lộc: Hiểu rồi, là căn cứ lớn của NPC.
Cô bắt đầu thấy hứng thú rồi.
Cô ra vẻ chẳng hiểu gì cả, vừa tò mò vừa ngây thơ hỏi: "Vậy muội có được tới đó không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!