Chương 7: Tiếng Huýt Sáo Ngoài Hành Lang

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Có ai không?" Cửa chống trộm bị gõ vang, "Cơm hộp anh đặt tới rồi đây."

Cận Phi Trạch bị che miệng, không thể nói chuyện, chỉ có thể giơ di động lên cho Khương Dã xem, là giao diện app đặt đồ ăn Mỹ Đoàn, Cận Phi Trạch order một phần súp xương ống, trên bản đồ hiển thị shipper chỉ cách họ có 5 mét.

*Súp xương ống

Người đứng bên ngoài thực sự là anh shipper giao cơm hộp.

Lý Diệu Diệu vỗ ngực mấy cái rồi thở phào một hơi.

Nhỏ sợ tới mức vã cả mồ hôi lạnh.

"Có ai không? Có ai không?" Anh shipper vẫn đang kêu cửa.

Khương Dã buông tay ra.

Cận Phi Trạch nói: "Anh đặt ở cửa giúp em ạ, cảm ơn anh."

Lý Diệu Diệu nói: "Được rồi, mở cửa ra lấy cơm hộp đi."

"Khoan đã." Khương Dã móc di động ra, mở máy lên, "Người thuê trước của căn hộ tôi có lắp mắt mèo thông minh, có thể theo dõi hành lang trực tuyến qua app, chúng ta xem thử rồi tính."

Cậu mở app lên, Cận Phi Trạch và Lý Diệu Diệu cùng thò đầu qua nhìn.

Giao diện giám sát xuất hiện hình ảnh hành lang, đèn cảm ứng không bật, hành lang tối om.

Khương Dã chuyển thành chế độ hồng ngoại (nhìn đêm), màn hình giám sát được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu xanh lục u ám, có một bầu không khí thật quỷ dị.

Khương Dã điều chỉnh góc độ camera của mắt mèo, trái phải – trên dưới – khi hình ảnh ngừng lại, cả ba người đều lâm vào trầm mặc.

Họ nhìn thấy trên trần nhà có một bóng người đen thùi nằm bò như con nhện.

Bóng người kia vẫn không nhúc nhích, đầu của nó dán sát vào cửa nhà Cận Phi Trạch.

Nếu họ mở cửa ra sẽ trực tiếp đối diện với cái bản mặt đang treo ngược ấy.

Dường như thứ đó phát hiện ra ánh đèn của mắt mèo thông minh đang sáng lên nên chậm rãi xoay cái đầu qua.

Góc độ xoay đầu của nó cực rộng, nếu là người bình thường thì ắt hẳn đã đầu lìa khỏi cổ.

Hình ảnh trên di động chợt lóe lên, bản mặt dị dạng của thứ kia được phóng to gấp N lần trên màn hình.

Trong đêm tối, đôi mắt màu xanh lục âm u của nó lóe sáng, với một ác ý nói không nên lời.

"Mở cửa ra, cho tôi vào đi."

"Mở cửa ra, cho tôi vào đi."

"Mở cửa ra, cho tôi vào đi."

Khương Dã nói: "Muốn tao mở cửa cũng được thôi.

Nói cho tao biết mẹ tao đang ở đâu?"

Cậu có cảm giác chỉ số thông minh của thứ này không được cao cho lắm, có khi còn lừa được nó.

Bên ngoài im phăng phắc, bọn họ đợi một hồi mà thứ đó vẫn không trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!