"Anh ấy là người sống," Khương Dã bước ra chứng minh, "Tôi quen biết anh ấy."
Mắt Hoắc Ngang bừng sáng, "Tiểu Khương, còn cả Tiểu Cận nữa, hai đứa cũng ở đây à!" Y xách ba lô đi tới, cằn nhằn, "Thẩm Đạc chết tiệt, sai tôi như chó. Rõ ràng anh ta bảo cấm địa này rất an toàn, các cậu đoán xem tôi vừa gặp phải cái gì?"
Khương Dã chờ vế tiếp theo của y, những người còn lại cũng sấn lại gần nghe, chỉ có Cận Phi Trạch chẳng hề hứng thú gì, ngồi trong ghế xoay nhàm chán xoay tròn.
"Thang máy xuống tầng hầm thứ mười tám!" Hoắc Ngang tặc lưỡi nói, "Tôi trơ mắt nhìn số biến thành -18, bên ngoài còn có thứ tông cửa, may mà tôi nhanh trí, trèo lên nóc thang máy, dù sao thì nói gì tôi cũng không xuống. Sau đó tôi nảy ra ý tưởng, trèo lên theo giếng thang máy, cuối cùng cũng trèo lên được, mệt chết mất. Ấy, kỳ lạ, nơi này không phải bệnh viện Bác Nhã mà..." Hoắc Ngang ngơ ngác, "Sao tôi chỉ đi thang máy mà cũng dịch chuyển tức thời rồi?"
"Không phải anh dịch chuyển tức thời, mà là anh và thang máy của anh bị tiểu quỷ đưa đến nơi này." Trương Nghi nói, "Đấy là ngũ quỷ dịch chuyển, bình thường ở nhà mọi người có bao giờ phát hiện ra một số đồ vật không phải của mình, ví dụ như tóc, kẹp tóc không, đó chính là nhà có quỷ, mang đồ nhà người khác đến nhà mình. Có người đã thả quỷ ở bệnh viện Bác Nhã, có thể tình cờ anh đi cùng thang máy với nó."
Hoắc Ngang nghe mà sởn gai ốc, dù sao thì bất kể thế nào, chửi Thẩm Đạc là đúng rồi. Y cúi đầu gọi vào số điện thoại của Thẩm Đạc, gọi kiểu gì cũng không kết nối được, lại hung dữ chửi Thẩm Đạc mấy lần liền, cuối cùng bỏ cuộc.
Có người giơ tay, "Thưa thầy, thầy là thầy giáo duy nhất ở đây, thầy quyết định đi ạ. Tòa nội trú có người gặp nạn, chúng ta có đi cứu viện không?"
"Chuyện từ bao giờ?" Hoắc Ngang cất điện thoại đi.
"Vừa lúc nãy, chưa đầy mười phút." Trương Nghi nói.
Hoắc Ngang ngẫm nghĩ, nói: "Được, tôi đi kiểm tra, mọi người ở đây chờ tôi."
Khương Dã lắc đầu, "Anh đi một mình quá nguy hiểm."
Hoắc Ngang nhìn quanh một vòng, nói: "Thế ba chúng ta đi nhé?"
"Ba chúng ta" tức là Cận Phi Trạch và Khương Dã, trong số những thí sinh này Hoắc Ngang chỉ quen hai người họ. Mặc dù Cận Phi Trạch hơi điên, nhưng y đơn phương cho rằng chỉ cần có mặt Khương Dã là có thể trấn áp được hắn, hành động với họ sẽ an toàn.
Trương Nghi tự xung phong, "Tôi cũng đi."
Thấy Trương Nghi cũng đi theo, Quan Hạo và Minh Nhạc cũng muốn đi cùng. Những người còn lại không ngồi yên được nữa, Trương Nghi là thiên sư trẻ của Phủ Thiên Sư, Minh Nhạc là quán quân võ thuật của Thiếu Lâm Tự, hai người đều được coi là nhân vật nổi bật trong số các thí sinh. Chủ lực đi mất, chưa biết chừng người còn lại càng nguy hiểm hơn. Mọi người lũ lượt giơ tay báo danh, về cơ bản tất cả mọi người đều quyết định đi theo.
Trương Nghi nói: "Cũng được, ở nơi không rõ hoàn cảnh này, tốt nhất là đừng hành động riêng lẻ."
Khương Dã kể ngắn gọn tình hình bệnh viện và thí sinh cho Hoắc Ngang, Hoắc Ngang gật đầu, đã nắm được tình hình. Tất cả mọi người xuất phát, Hoắc Ngang đếm đạn, băng đạn đầy ắp, cầm súng lại gần tòa nội trú. Tòa nội trú còn đổ nát hơn cả toà ngoại trú, mặt tường tróc sơn rất nhiều, loang lổ lốm đốm, một số chỗ còn in dấu tay đẫm máu, nhìn rất ghê rợn. Một chiếc xe lăn bị mất lốp nằm dưới đất, mấy cây truyền dịch la liệt trong hành lang.
Nhiều nơi trên tường bị bao phủ bởi một thứ màu đen trông như nhựa đường, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, nom giống bãi nôn.
Mùi này cực kỳ quen thuộc, rất giống mùi Thái Tuế, Khương Dã nhìn đi nhìn lại.
Bệnh viện này cũng tồn tại Thái Tuế ư? Nếu là vậy, sự việc sẽ rất gay go. Cho đến giờ chưa phát hiện ra mốc Thái Tuế, không biết bệnh viện này có làm người ta nổi mốc không.
Hoắc Ngang hỏi: "Tìm từ dưới lên trên nhé?"
Một thí sinh bước ra nói: "Không cần đâu, em mang theo trùng, để chúng chỉ đường cho chúng ta."
Cậu ta lấy một chiếc giỏ trúc nhỏ từ ba lô của mình, đổ thứ trong giỏ ra đất, là rất nhiều kiến. Đám kiến đen này đổ xuống sàn nhà, đi loanh quanh, cậu nam sinh huýt sáo với chúng, chúng bèn xếp thành hàng chỉnh tề đi về phía cầu thang.
Trương Nghi lén lút giới thiệu với Khương Dã, đây là thí sinh từ Miêu Trại, Vân Nam, rất giỏi thuần hóa côn trùng.
Mọi người tò mò quan sát, thí sinh Miêu Trại nọ nói: "Đây là kiến kim Vân Nam, khát máu ăn thịt, chúng sẽ tụ tập về chỗ người bị thương và thi thể. Có điều đừng sợ, kiến kim nhà tôi đã thuần hóa mấy trăm năm rồi, không có tiếng huýt sáo của tôi thì chúng sẽ không làm hại ai đâu."
Mọi người đi theo kiến kim xuống tầng, càng đi xuống càng lạnh lẽo, tầng hầm thứ nhất như ngưng tụ khí lạnh thời xa xưa, đâm vào xương cốt như kim châm. Kiến kim đi vòng qua những chất lỏng màu đen giống bãi nôn đó, có vẻ rất kiêng kỵ, tránh rất xa. Thí sinh nọ nói thứ mà kiến kim kiêng kỵ thì người cũng phải kiêng kỵ, bảo tất cả mọi người đi vòng theo.
Hoắc Ngang cầm súng đi đầu, rất cảnh giác xung quanh, Khương Dã đi đằng sau y, tay cũng cầm súng. Đến tầng hầm thứ nhất, kiến kim dừng ở hành lang, rồi bò vào nhà xác cuối hành lang. Khương Dã và Trương Nghi nhìn nhau, đi theo Hoắc Ngang lại gần nhà xác.
Không biết phòng hai bên hành lang dùng để làm gì, tất cả đều đóng chặt cửa. Xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đi theo kiến kim lại gần nhà xác. Kiến kim chui qua khe cửa vào phòng, chứng tỏ người bị thương hoặc thi thể ở ngay trong phòng, nhưng có thể ma quỷ cũng ở bên trong. Hoắc Ngang áp sát tường, chuẩn bị bắn tỉa từ góc, rút một khẩu súng từ túi ra đưa cho Cận Phi Trạch. Cận Phi Trạch không muốn hợp tác, Khương Dã cho hắn một chiếc bánh sơn tra, hắn bĩu môi, cầm lấy súng của Hoắc Ngang.
Hoắc Ngang xông vào trước tiên, Khương Dã và Cận Phi Trạch xông ra từ hai cánh sau lưng y, nhắm hai bên trái phải.
Trong nhà xác bày đầy giường bệnh, xác chết trùm vải trắng nằm trên giường. Hoắc Ngang sợ những thứ này đội mồ sống dậy, cực kỳ cảnh giác, không tùy tiện tiến lên mà cầm súng ngắm một vòng, gồm cả trần nhà. Ba người đứng một lúc lâu, nhà xác không có động tĩnh gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!