Chương 5: Ngoài Cửa Có Quỷ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tốc độ của Khương Dã cực nhanh, không tới mười giây đã lao xuống lầu 1.

Nhà bọn họ xây phòng bếp mở, cậu vừa xuống lầu 1 đã nhìn thấy Lý Diệu Diệu ngồi bệt dưới đất trong gian bếp tối om với vẻ mặt kinh hoàng, tay cầm đèn flash điện thoại chiếu về phía trước.

Khương Dã nhìn theo ánh sáng của đèn flash, tủ lạnh bị Lý Diệu Diệu mở ra, cậu nhìn thấy thứ dọa cho Lý Diệu Diệu sợ đến mức thét chói tai —— một cái đầu người đã thối rữa.

Con ngươi Khương Dã co rụt lại, sự kinh ngạc dâng lên trong lòng.

Cái đầu đã bị thối rữa, răng rụng môi lở, trông cực kỳ gớm ghiếc, tóc tai lòa xòa che phủ mặt, đã không còn nhận ra diện mạo.

Có người giết người ở trong nhà, còn giấu đầu người trong tủ lạnh.

Xem mức độ thối rữa thì ít nhất cũng phải vài ngày.

Bình thường Lý Diệu Diệu không ăn cơm ở nhà, sẽ không dùng tủ lạnh, vì vậy nhỏ mới không phát hiện.

Cậu bước qua đóng tủ lạnh lại, đang định gọi cảnh sát thì đột nhiên có tiếng loảng xoảng từ trên lầu truyền xuống, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Khương Dã lập tức nhận ra là chiếc thang gấp bằng nhôm mà cậu dựng ở tầng gác mái.

Ngay sau đó là tiếng bước chân "rầm rầm rầm", vô cùng vội vã, đang đi xuống cầu thang.

Có người đang xuống lầu!

Chẳng lẽ tên hung thủ giết người thật sự đang nấp ở tầng gác mái!?

Khương Dã nhanh chóng kéo Lý Diệu Diệu lên chạy về phía huyền quan.

Lý Diệu Diệu đứng không vững, mới vừa đứng dậy đã ngã xuống.

Tốc độ của người trên lầu rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống tầng 2.

Khương Dã nhìn khoảng cách, đoán chừng không còn kịp nữa nên vươn tay tắt di động của Lý Diệu Diệu, kéo nhỏ xuống nấp dưới gầm bàn nấu ăn.

Bọn họ vừa ổn định chỗ trốn xong thì tiếng bước chân dồn dập đã đến tầng 1.

Hai người cẩn thận ló đầu ra quan sát lối lên cầu thang.

Cả hai nhìn thấy một bóng người vạm vỡ, là đàn ông, mặc áo lông màu xanh đậm và quần tây đen, đang bước từng bước xuống bậc thang.

Lý Diệu Diệu và Khương Dã đều nhận ra người đàn ông này, là bố của Lý Diệu Diệu, Lý Diệc An.

Lý Diệu Diệu còn tưởng là tội phạm giết người, trái tim vọt lên cuống họng ban nãy giờ mới được thả xuống, nhỏ đang định đứng dậy gọi cha.

Song Khương Dã lại cảm thấy không đúng, thứ mùi khó tả mà cậu ngửi được ban nãy giờ đã nồng hơn rất nhiều, bây giờ đến mức khiến người ta buồn nôn, rõ ràng là do Lý Diệc An mang xuống.

Khi Lý Diệu Diệu đứng dậy định mở miệng gọi, cậu nhanh chóng đè nhỏ xuống và che miệng nhỏ lại.

Chần chừ một hồi, cuối cùng Lý Diệc An cũng xuống tầng trệt.

Nương theo ánh sáng lờ mờ, Khương Dã và Lý Diệu Diệu đều nhìn thấy bộ dạng của gã rất rõ ràng, nhất thời con ngươi bọn họ rụt thành cây châm.

Trên cần cổ của bố họ rỗng tuếch, trước ngực ướt sũng màu máu đỏ thẫm, vóc người cao lớn đứng ở đó trông thật khủng khiếp.

Tay gã đặt trên lan can, cánh tay mọc đầy lông đen dài rậm rạp.

Khương Dã cảm giác được Lý Diệu Diệu đang run lẩy bẩy, cậu che miệng Lý Diệu Diệu, nhìn nhỏ và lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!