Chương 48: Bệnh viện tâm thần

Khương Dã kéo lốp xe mười ngày, không nghỉ một ngày nào. Thư thông báo kỳ thi của học viện được gửi đến hòm thư của thí sinh trước một tuần, ghi rõ cuộc thi lần này cần thí sinh vào cấm địa sinh tồn ba ngày, các thí sinh hãy chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt, đến lúc đó học viện sẽ cấp vũ khí tiêu chuẩn bị mỗi thí sinh.

Lần này Khương Dã chuẩn bị rất đầy đủ, cậu nhét vào ba lô một cân rưỡi bánh sơn tra, sáu chiếc q**n l*t sạch, bốn chai nước, lượng lương khô ba ngày cho hai người, và một số vật phẩm cần thiết khác như đèn pin, bộ đàm vân vân.

Giờ xuất phát vào lúc sáng sớm, tối hôm qua Lý Diệu Diệu còn bảo sẽ tiễn họ đến địa điểm thi, kết quả Khương Dã đợi mười lăm phút ở cổng khách sạn mà Lý Diệu Diệu vẫn chưa xuống. Ngày nào Lý Diệu Diệu cũng ngủ nướng, chắc là còn chưa dậy, Khương Dã lên xe, xuất phát cùng Cận Phi Trạch.

Địa điểm thi nằm ở bệnh viện Bác Nhã, quận Đông Lệ, ngoại ô Thiên Tân, đã bị bỏ hoang bốn mươi năm, là một cấm địa được phát hiện vào những năm 80 của thế kỷ trước, đã được học viện tiếp nhận quản lý thống nhất. Xe thương mại của nhà họ Cận lái vào bãi đỗ xe được vạch ra tạm thời, đã có rất nhiều xe riêng đỗ ở đây, còn có một trạm làm việc di động in biểu tượng của đại học Thủ Đô, chất đầy máy móc điều phối liên lạc, rất nhiều nhân viên đeo tai nghe đi qua đi lại trong đó.

Bên phải bãi đỗ xe giăng một dải băng cảnh sát, hai mươi mấy điều tra viên mặc âu phục cầm súng chia nhau đứng hai bên, mặt rất nghiêm nghị. Thẩm Đạc cầm loa bước xuống từ trạm làm việc, bảo tất cả mọi người tập hợp trước mặt anh ta.

Mọi người tụ tập vào một chỗ, Khương Dã phát hiện có người mặc áo cà sa, còn có người mặc áo đạo sĩ, cũng có người đeo kính râm ăn mặc thời thượng. Tất cả mọi người đều khá trẻ, nơi này không giống địa điểm thi mà giống hội chợ cosplay hơn. Trong đám đông có một người tóc trắng rực rỡ, vô cùng bắt mắt. Khương Dã nhìn thấy Trương Nghi nhảy cẫng lên vẫy tay với họ, hào hứng băng qua đám đông, vỗ vai Khương Dã.

Thẩm Đạc hắng giọng, nói: "Tin rằng mọi người đều đã biết về cấm địa, tôi sẽ không giới thiệu nhiều nữa. Cổng vào cấm địa bệnh viện đã mở, cấm địa các bạn sắp tiến vào là cấm địa cấp ba, bên trong sẽ thả hai mươi sinh vật lạ, đều cấp D trở xuống, các bạn sẽ không bị nguy hiểm về tính mạng, nhưng khó tránh khỏi bị thương. Kỳ thi tuyển sinh ba năm trước, vì thế mà có người mắc chứng rối loạn hoảng sợ nghiêm trọng, tin rằng các bạn đã nghe nói. Mọi người hãy tự lượng sức mình, đừng miễn cưỡng."

"Mục tiêu hành động của các bạn đầu tiên là sinh tồn trong cấm địa ba ngày, tiếp theo là thu thập tiêu bản mô nội tạng và da của sinh vật lạ. Chúng tôi sẽ giám sát hành động, phản ứng của các bạn trong suốt quá trình, chấm điểm cho mọi người theo năm tiêu chí khả năng lãnh đạo, khả năng phản ứng tức thời, khả năng phân tích phán đoán, khả năng giao tiếp nhóm và khả năng chịu áp lực, ba ngày sau kỳ thi kết thúc sẽ lập tức công bố điểm và danh sách trúng tuyển.

Sau đây chúng tôi sẽ phát cho mỗi người một máy phát tín hiệu, nếu có người quyết định rời khỏi cuộc thi, bấm máy phát và đợi tại chỗ năm phút, nhân viên bảo vệ tuần tra trong địa điểm thi sẽ đón bạn ra ngoài. Đương nhiên, điểm của bạn sẽ bị hủy bỏ, tự động bị loại. Được rồi, có câu hỏi gì thì hỏi ngay bây giờ, mười phút nữa sẽ vào địa điểm thi."

Trương Nghi giơ tay, "Thưa thầy, chúng em có được tổ đội không ạ?"

"Được." Thẩm Đạc gật đầu, "Nhưng chúng tôi sẽ xét mức độ cống hiến trong đội của các bạn, đừng tưởng có người gánh thì có thể làm hời hợt chiếu lệ."

Vẫn có người giơ tay, "Có được mang điện thoại không ạ?"

"Được, có điều các bạn sẽ không tìm thấy gì trên mạng đâu."

Trương Nghi huých Khương Dã, "Ba chúng ta quen biết nhau, ba chúng ta một đội đi."

Khương Dã hỏi: "Người ở đây có lai lịch ra sao?"

"Đều có môn phái gia tộc riêng, trong số chúng ta chỉ có một mình cậu là tay gà mờ vừa vào ngành." Trương Nghi cười hì hì, lén lút chỉ vào một người, "Cậu nhìn kia kìa, đến từ Đông Bắc, nhà thờ năm Lão Gia Tiên, biết xem bói biết chữa bệnh, cậu xem trên người cậu ta toàn là lông chồn."

Khương Dã tập trung quan sát một lúc, người đó mặc áo phông đen, trên quần áo dính rất nhiều lông, ban đầu Khương Dã còn tưởng nhà hắn nuôi mèo.

Trương Nghi đã có sẵn kế hoạch, "Không phải sợ, anh đây gánh cậu."

Nhân viên của học viện phát máy quay hành trình bài thi cho mọi người, mỗi người một cái đeo trên vai. Đó là một chiếc máy quay cỡ nhỏ, kiêm chức năng định vị, sẽ ghi lại mọi hành động cử chỉ của mọi thí sinh trong ba ngày này. Mọi người dùng thẻ dự thi để nhận súng, kèm hai băng đạn đầy ắp đạn chu sa. Sau khi bước qua băng cảnh sát, phía trước là một đoạn đường đèo, tòa nhà bệnh viện đổ nát nằm ở cuối con đường. Càng tiến lên, bãi đỗ xe đằng sau càng xa dần, từ từ biến mất sau bóng cây.

Họ bước vào cửa bệnh viện im lìm, tòa nhà bê tông loang lổ cao vút xám đen, dây leo khô héo giăng đầy, toát ra bầu không khí ngột ngạt. Đầu tiên là bãi đỗ xe của bệnh viện la liệt rác, còn có vài chiếc xe màu đen tàn tạ. Xe cấp cứu đỗ trong góc, bị dây leo quấn quanh. Đằng trước là tòa nhà ngoại trú của bệnh viện, tổng cộng sáu tầng, bảng hiệu bị rơi mất một chữ, "Bệnh Viện Bác Nhã" ban đầu chỉ còn lại "Bệnh Viện Bác" đã tróc sơn. Khương Dã cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không nói được là ở đâu.

Mọi người đều không tùy tiện vào tòa nhà, dừng dưới ánh sáng quan sát xung quanh. Một cậu trai cao to đứng ra, chính là người đến từ Đông Bắc mà Trương Nghi nói. Hắn nói: "Trúng tuyển học viện không giới hạn suất, đạt chuẩn là đỗ, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, chưa biết chừng tất cả đều sẽ trúng tuyển. Chúng ta tạo nhóm trực tiếp đi, tôi đã tìm được bản đồ bệnh viện này trên mạng, chúng ta chia sẻ cho nhau."

Khương Dã lấy điện thoại ra vào nhóm. Cận Phi Trạch bất động, ngồi xổm bên cạnh nhìn ốc sên bò lên tường. Cậu trai nọ chia sẻ bản đồ trong nhóm, dựa theo bản đồ, bệnh viện này chủ yếu có ba tòa nhà, một tòa ngoại trú, một tòa nội trú và một tòa hành chính.

"Sinh vật lạ cấp D không phải là cao, giờ còn chưa đến tối, chắc đều trốn hết không ra ngoài, hay là chúng ta chia nhau ra hành động, vào xem một vòng đã, nửa tiếng sau tập hợp nhé? Tôi muốn đi tòa ngoại trú, ai đi cùng tôi?" Cậu trai nọ hỏi.

Trương Nghi giơ tay, "Đại ca, dẫn theo ba chúng tôi với!"

"Được," hắn đi tới, "Tôi tên là Quan Hạo, các cậu thuộc môn phái nào?"

Trương Nghi vỗ ngực, "Trương Nghi Phủ Thiên Sư núi Long Hổ," anh ta lại chỉ vào Khương Dã, "Đây là tiểu sư đệ đổi ngành giữa đường của tôi – Khương Tiểu Soái," rồi chỉ vào Cận Phi Trạch, "Đây là em họ của thái tử gia nhà họ Cận – Cận Mỹ Mỹ."

Khương Dã: "..."

Cậu hiểu, thân phận của Cận Phi Trạch đặc thù, trên đường không biết bao nhiêu người biết hắn là một con quái vật, vậy nên Trương Nghi muốn che giấu thân phận của hắn, có điều cái tên mà anh ta đặt cho thực sự khó nghe quá.

"Vãi ghê thế," Quan Hạo nhìn Cận Phi Trạch mà hai mắt tỏa sáng, "Mấy hôm trước tôi lướt thấy một đoạn phim, đội hình nhà các cậu đón rể đến cứ như đón tiếp hoàng đế vậy. Người anh em, làm sao mới được làm rể nhà các cậu?"

Cận Phi Trạch mỉm cười, "Đầu thai lại, đổi gương mặt đẹp hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!