Chương 47: Huấn luyện đặc biệt

Khương Dã mở choàng mắt ra, phát hiện mình lại đến phòng thí nghiệm của Giang Nhiên. Lần này nom phòng thí nghiệm khác lần trước, ánh đèn hành lang thoắt sáng thoắt tối, nhấp nháy không ngừng, cuối hành lang đen ngòm, như có đám mây đen nặng nề tụ ở đó. Giang Nhiên vẫn mặc áo khoác màu đen, hai tay đút túi, đi rất thong thả. Khương Dã đi theo y băng qua hành lang, thấy thi thể nằm la liệt khắp phòng thí nghiệm sạch sẽ, máu chảy đầy đất, đổ xuống cống.

Một số lính đánh thuê áo đen bịt mặt vũ trang đầy đủ đang cầm súng gác ở lối vào, khi Giang Nhiên đi ngang qua họ, họ sẽ cúi đầu, hô to: "Anh Giang."

Giang Nhiên đi vào phòng thí nghiệm cuối cùng như đi dạo, bác sĩ Thi đang giơ hai tay đứng trước bể nuôi cấy, một lính đánh thuê chĩa súng vào thái dương cô. Rất nhiều nghiên cứu mặc blouse trắng đang quỳ tựa vào tường, ai cũng ôm đầu bằng hai tay, run như cầy sấy. Phòng thí nghiệm có thêm khá nhiều bể nuôi cấy, mỗi bể nuôi cấy đều có một đứa bé sơ sinh đã phát triển hoàn thiện đang lơ lửng bên trong.

Giang Nhiên đi một vòng, nhãn dán trước bể viết số hiệu của chúng, từ 25A đến tận 25F.

"Cái nào tốt nhất?" Giang Nhiên hỏi.

Bác sĩ Thi lạnh lùng nhìn y, "Giang Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Xin lỗi," Giang Nhiên khom mình, lịch thiệp nói, "Sự tồn tại của đứa bé này là một bí mật. Mà cách tốt nhất để giữ bí mật, chính là làm những người biết về nó chết hết."

Bác sĩ Thi phản đối: "Anh và thuộc hạ của anh đều biết về sự tồn tại của nó."

Giang Nhiên cười nói: "Chúng tôi là người đã chết, bác sĩ Thi, các người khác chúng tôi."

Bác sĩ Thi đỏ hoe mắt, nói: "Giang Nhiên, tôi đang mang thai."

"Tôi biết." Ánh mắt của Giang Nhiên dừng ở phần bụng nhô lên của cô, "Ngay cả bà bầu cũng giết, tôi đúng là một tên khốn nạn phải xuống địa ngục mà. Không sao, chẳng mấy chốc tôi sẽ xuống địa ngục rồi. Bác sĩ Thi, cứ việc chửi rủa tôi, tất cả những điều cô chửi rủa tôi đều sẽ trở thành sự thật."

Bác sĩ Thi ôm bụng, uổng công lắc đầu, "Tôi không thể chết được. Giang Nhiên, tôi không thể chết được."

Giang Nhiên thở dài, "Xem ra cô không định nói cho tôi biết đứa bé sơ sinh nào là tốt nhất, được thôi, tôi tự kiểm tra."

Y ra hiệu, mấy tay lính đánh thuê xách va li nhôm màu bạc tiến lên, mở va li, lấy ra vài ống tiêm màu đen. Họ chia nhau đi về phía bể nuôi cấy, tiêm chất lỏng màu đen đó vào ống dịch dinh dưỡng.

"Anh làm gì thế?" Bác sĩ Thi sẵng giọng hỏi, "Anh tiêm cái gì vào?"

Giang Nhiên lãnh đạm nói: "Thịt Thái Tuế bất hoạt." (Bất hoạt: Xử lý để khiến vi sinh vật mất khả năng gây hại, sinh sản v.v)

"Anh điên rồi à? Sao anh có thể cho nó ăn thứ này được?"

"Tôi muốn thử nghiệm xem nó có phản ứng bài xích Thịt Thái Tuế hay không, trước kia tôi bảo cô kích hoạt chuỗi gen rác lặp lại (đoạn gen lặp lại nhưng không có tác dụng gì) của nó, chính là bởi tôi cần một đứa bé có thể tiếp nhận Thịt Thái Tuế hoàn toàn."

"Nghĩa là sao?" Bác sĩ Thi tỏ vẻ khó tin ra mặt, "Lẽ nào anh muốn cấy chi của Thái Tuế cho đứa bé này? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Giang Nhiên khoanh tay, quan sát trẻ sơ sinh trong các bể nuôi cấy.

"Từ xưa đến nay, cuộc chiến giữa chúng ta và sinh vật lạ chưa bao giờ ngừng. Người thời xưa quá yếu ớt, không đánh lại chúng, bèn coi chúng là thần linh ở tít trên cao, ăn mày và cầu xin để tránh tai họa. Thiên Đế không có tượng thần trong điện Kỳ Niên, Lão Thái Tuế Đen ở Điền Tây, Đại Hắc Thiên ở Tây Tạng... Chúng ở khắp mọi nơi. Hiện nay cũng có một số người bị chúng mê hoặc, tự xưng là "Hiệp Hội Thần Mộng", tình nguyện dâng hiến bản thân làm dinh dưỡng cho chúng, thậm chí cố nhìn thấy Đấng chân chính đằng sau chúng. Nhưng tôi thì khác, tôi muốn giết chúng, không tiếc mọi giá. Tiếc rằng, bác sĩ Thi à, con người không thắng được thần linh." Vẻ mặt Giang Nhiên rất nghiêm nghị, "Tôi vứt bỏ tất cả, thân phận, địa vị, bạn bè, chiến hữu... cũng không thắng được Đấng."

"Vậy nên anh..." Bác sĩ Thi dần vỡ lẽ y muốn làm gì, tỏ vẻ bị sốc.

"Chỉ có thần mới giết được thần." Giang Nhiên nói từng chữ một, "Vậy nên, tôi muốn tạo ra thần."

Vật chất màu đen trong ống tiêm truyền vào dịch dinh dưỡng của bể nuôi cấy. Một lớp sương màu đen nhạt nổi lên trong bể, như có sinh mạng, ngưng tụ thành sợi tơ mảnh như giun đất, nhanh chóng chui vào mắt, tai, miệng và mũi của đứa bé. Mấy đứa bé bắt đầu ho khù khụ, chân tay ngắn ngủn như ngó sen giãy đạp yếu ớt, gương mặt bé xíu có vẻ đau đớn. Máy theo dõi của nhiều bể nuôi cấy kêu tít tít, đường nhấp nhô có quy luật ban đầu trên máy biến thành đường thẳng.

Giang Nhiên chép miệng, cặp mắt toát ra vẻ chế nhạo lạnh lùng, "Bác sĩ Thi, tôi đã đánh giá cô quá cao, kỹ thuật của cô chẳng ra làm sao. Ngành các người thực sự chỉ có danh hão, hàng năm tôi trả lương cho các người hàng triệu tệ, các người lại cho tôi thứ rác rưởi này. Thôi, nếu số 25 chết hết, tôi sẽ không giết cô, cô có thể tiếp tục làm việc cho tôi."

"Anh đi chết đi! Tôi mà làm tiếp công việc táng tận lương tâm này cho anh thì tôi không phải người nữa!" Bác sĩ Thi đỏ mắt chửi bới.

Gần như tất cả mọi máy theo dõi đều bắt đầu cảnh báo, từng đường thẳng màu đỏ nhảy vào màn hình, mặt trẻ sơ sinh trong bể biến thành màu xám ngoét chết chóc. Giang Nhiên đi một vòng, dừng trước bể nuôi cấy cuối cùng.

Giang Nhiên xoa cằm, hơi ngạc nhiên, "Thứ rác rưởi này chưa chết."

"Anh Giang," một lính đánh thuê vào báo cáo, "Hiệp Hội Thần Mộng tìm thấy chúng ta rồi, chúng ta phải rút ngay."

Giang Nhiên bĩu môi về phía bể nuôi cấy trước mặt, "Lấy thứ này ra, chúng ta mang theo, giết hết những người khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!