Lão gia Cận chỉ vào bức tường đằng sau phòng đọc sách, có rất nhiều mặt nạ kỳ dị treo ở đó, đủ các gương mặt, màu sắc sặc sỡ, có cái là Kim Cang trợn mắt, có cái miệng đầy răng nanh, còn có cái mọc sừng, mắt vàng mai kiếm, nửa người nửa thú. Lão gia đi tới chỗ tường, vừa nhìn những cái mặt nạ này vừa nói chậm rãi: "Thẩm Đạc kể cho cháu rồi phải không, ngành chúng ta có rất nhiều môn phái gia tộc, mỗi nhà đều có kỹ năng riêng.
Kỹ năng của nhà họ Cận chúng ta, chính là "Thần Na Vũ"."
"Thần Na Vũ?"
Lão gia gật đầu, chỉ cho cậu xem chiếc mặt nạ ở chính giữa. Chiếc mặt nạ đó sơn vàng toàn bộ, giữa trán điểm một nốt chu sa, cặp mắt hẹp dài xếch lên, đuôi mắt tô đỏ thắm, không phẫn nộ nanh ác như các mặt nạ khác, mà toát ra vẻ thần thánh phổ độ chúng sinh.
"Đây là mặt nạ thần A Trạch đeo hồi bé, mặt nạ Thái Tử. Hồi nhỏ A Trạch vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, gia sư ở nhà dạy nó khiêu vũ, dạy cái là biết. Nó là Thái Tử Na Thần của nhà họ Cận chúng ta, kể từ khi nó lên năm, các nơi đều có người đều mời nó đi nhảy Na Vũ. Nó còn bé xíu, bình thường phải đi học đọc sách, kỳ nghỉ hè còn phải lên máy bay đi khắp nơi tham dự, lịch trình xếp kín đặc. Ta hỏi nó có mệt không, từ chối những người đó cũng được.
Lão Cận nhà ta địa vị cao, không ai dám nói gì chúng ta." Lão gia v**t v* mặt nạ Bồ Tát đó, mắt ngấn lệ, "A Trạch nói, nó không mệt chút nào, người sống có được niềm vui từ điệu Na Vũ của nó, còn người chết có được bình yên, nó thích khiêu vũ cho họ."
*Na Vũ: Điệu nhảy Na, một điệu nhảy tôn giáo dùng để trừ tà cầu phúc, người biểu diễn sẽ đeo mặt nạ Na Thần màu sắc và mặc trang phục sặc sỡ.
*Na Thần: Vị thần trừ tà cầu phúc trong tín ngưỡng dân gian cổ xưa, gắn liền với ngày lễ cầu phúc dân gian, có rất nhiều nhân vật được người dân tôn lên làm Na Thần ví dụ như Chúc Dung, Thần Nông, v. v tương tự với tín ngưỡng thờ các vị thánh của VN.
"Đứa bé ngoan biết bao, ai gặp A Trạch nhà ta cũng ngưỡng mộ. Thế nhưng..." Ông cụ thở dài, "Năm mười tuổi, nó vào cấm địa, tất cả đều thay đổi. Nó biến thành quỷ dữ, Thần Na Vũ là điệu nhảy trừ tà, nếu quỷ dữ nhảy Thần Na Vũ của nhà họ Cận chúng ta, mỗi bước nhảy đều như đi trên núi đao biển lửa, làm nó đau đớn muôn phần. Kể từ đó trở đi, nó không bao giờ nhảy được điệu Na Vũ nữa. Đám lão già học viện muốn an tử nó, bố nó lòng dạ sắt đá, không chịu giữ nó.
Cô ả họ Hứa đó khẩu Phật tâm xà, đổ thêm dầu vào lửa. Ta khổ sở chống đỡ, chỉ mong một ngày kỳ tích xảy ra, nó sẽ trở về làm A Trạch trong quá khứ."
"An tử?" Khương Dã giật mình.
Lão gia gật đầu, "Hễ là quỷ dữ, ắt phải diệt trừ, đây là quy tắc tổ tiên truyền lại. Vì ta mà học viện tha cho A Trạch. Nhưng ta cũng không thể không thoả thuận với họ, chỉ cần phát hiện ra A Trạch có bất cứ hành vi nào sai trái, họ sẽ được trừng phạt A Trạch, cho nó an tử. Ta già rồi, không thể trông nom nó, dạy nó tuân thủ quy tắc, biết tiến thoái, hiểu thiện ác được. Tiểu Dã, lúc nãy cháu bắt nó xin lỗi, nó nghe lời thật, có thể thấy nó không phải hết thuốc cứu chữa.
Thẩm Đạc đã kể cho ta, cháu là một đứa bé ngoan. Nếu cháu thích nó, ông có thể giao nó cho cháu được không?"
Khương Dã: "..."
Giờ mà không nói thật thì không kịp nữa mất, Khương Dã không muốn có quan hệ sâu sắc hơn với Cận Phi Trạch, đặc biệt là quan hệ nam nam đáng sợ này. Cận Phi Trạch là đầm lầy chết chóc dụ người lún vào, cậu phải tranh thủ lúc rút ra được để nhanh chóng rời đi. Bản thân Khương Dã cùng lắm chỉ là một học sinh vừa thi đại học xong, trông mong cậu ràng buộc Cận Phi Trạch quả thực là hạ sách. Hơn nữa... nhớ đến chuyện Cận Phi Trạch từng làm với mình, một bóng tối bèn bao trùm lòng Khương Dã.
Cậu thật lòng không muốn để ý đến hắn.
Khương Dã hít sâu một hơi, "Ông ơi, cháu..."
Lão gia Cận bỗng lấy một tập tài liệu từ gầm bàn ra đưa cho cậu. Khương Dã cúi đầu đọc, không ngờ đây lại là một bản báo cáo kiểm tra y tế, bệnh nhân là Cận Thiên Hồng, kết quả kiểm tra là u thần kinh biểu mô độ II.
"Bác sĩ bảo, ta không sống được mấy ngày nữa. U thần kinh là một loại u não ác tính, rất khó chữa. Bố nó muốn ta đi Mỹ, đi cũng vô ích, lại càng xa A Trạch hơn. Đời này ta không lên kế hoạch cho nó, đến khi ta chết, nó phải làm sao? Lẽ nào điên cả đời, hoặc bị bọn già kia bắt được sai lầm, tống vào ngục an tử ư?" Lão gia Cận vỗ mu bàn tay Khương Dã, nói, "Đương nhiên, Tiểu Dã, ta không phải dùng căn bệnh này uy h**p cháu.
Ta biết, A Trạch là một củ khoai nóng bỏng tay, làm sao ta có thể để cháu bị nó liên luỵ được? Cháu cũng chỉ là trẻ con mà thôi. Nếu cháu không muốn, có thể từ chối ta ngay lập tức."
"Cháu..." Lời nói của Khương Dã nghẹn trong cổ họng như xương cá, không thốt được ra khỏi miệng.
Báo cáo kiểm tra chỉ vài tờ giấy mỏng tang, Khương Dã cầm trong tay lại nặng như chì. Khương Dã cố từ chối, nhưng hé miệng mấy lần liền mà không nói nổi một chữ. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của một ông cụ gần đất xa trời, cậu không thể dằn lòng từ chối được.
Khương Dã cúi đầu, ánh mắt dừng ở đoạn phim trong điện thoại. Hình ảnh đóng băng ở giây phút bé Cận Phi Trạch nhìn ống kính, đồng tử mắt đen láy của hắn trong veo tựa dòng suối gợn sóng trên núi, ánh sáng lấp lánh, cứ như một thái tử thần tiên xuống trần. Thời gian như quay ngược về ngày rước thần ấy, hắn nhẹ nhàng kiễng chân, đặt một nụ hôn lên trán Khương Dã. Gợn sóng dấy lên trong đầu Khương Dã, gợn sóng vượt qua mười hai năm trời, lăn tăn trong trái tim ngày hôm nay.
Cuối cùng, cậu nhắm mắt, nói: "Vâng, cháu sẽ trông nom cậu ấy giùm ông. Có điều, cháu mong ông giúp cháu một việc nhỏ."
Lão gia Cận mừng rỡ khôn xiết, "Được được, cháu nói đi, ta nhất định sẽ làm giúp cháu!"
Nói chuyện xong, kim đồng hồ đã chỉ đến mười giờ đúng. Khương Dã bước lên ánh trăng trong trẻo, rời khỏi phòng đọc sách, băng qua vườn hoa tử đằng, một bóng người mập ú đứng lẻ loi ở giàn trúc, Khương Dã tập trung nhìn về phía đó, bóng người chậm chạp di chuyển về phía cậu, ánh trăng rọi lên gương mặt mập mạp như màn thầu đó, chiếu rọi cặp mắt bé xíu như hai hạt đậu của cậu ta.
Là Cận Phi Hạo.
Không biết tại sao, Khương Dã cứ cảm thấy cậu ta trông rất kỳ quặc.
Cậu ta cúi đầu vặn tay, mặt méo mó. Khương Dã lên tiếng hỏi trước: "Có chuyện gì à?"
Cận Phi Hạo dè dặt chìa ra một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ xíu, "Đây là di vật của mẹ ruột anh trai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!