Chương 45: Thái Tử Na Thần

Lồng ngực Cận Nhược Hải phập phồng dữ dội, mặt đỏ tía, như một cái nồi áp suất sắp nổ tung. Lão gia đặt đũa xuống, thở dài nặng nề, lúc nãy còn là một ông cụ tinh thần quắc thước, lúc này lại như già hẳn đi trong chớp mắt, nếp nhăn trên mặt như hõm sâu. Chẳng ai ngờ được hai bố con lại cãi cọ trên bàn ăn, đặc biệt Cận Phi Trạch là một kẻ điên bất chấp tất thảy, kính trọng hiếu thảo chẳng là thá gì trong mắt hắn, ai chọc hắn là hắn đáp trả.

Hai đứa nhóc Lý Diệu Diệu và Cận Phi Hạo ngồi ngay ngắn, không dám thở mạnh.

Khương Dã rất xấu hổ, cậu không phải người thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt là việc nhà Cận Phi Trạch. Từ sợi tóc đến móng chân Cận Phi Trạch, cậu đều không muốn xía vào. Cậu nghĩ bụng, khi nào bữa cơm này mới kết thúc?

Hứa Viện huých Cận Nhược Hải, nói: "Tức giận A Trạch làm gì, có phải anh không biết A Trạch bị bệnh đâu. Kể từ khi từ nơi đó trở về, A Trạch đã khác trước kia rồi, còn bị mấy ông già ở học viện nhốt tám năm trời, chẳng ai chăm lo dạy bảo, yên lành đã tốt lắm rồi. Khó khăn lắm mới trở về, anh còn chọc giận với nó, cứ nhắm vào nó, ai mà chịu nổi anh?" Bà lại quay sang Cận Phi Trạch, "A Trạch, chúng ta đừng để ý đến ông ấy, mau ăn đi, ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi."

Mắt lão gia Cận đỏ hoe, ngoảnh mặt đi lau nước mắt. Cận Nhược Hải nhìn người cha già của mình lặng lẽ rơi lệ, không cãi cọ với Cận Phi Trạch nữa, cúi đầu thở dài.

"Để Tiểu Dã và Diệu Diệu xem trò cười rồi," Hứa Viện mỉm cười gắp thức ăn cho họ, "A Trạch không giống người bình thường, gây rắc rối cho các cháu nhiều lắm phải không? Mau ăn đi, chuyện vừa rồi quên hết đi nhé, đừng để bụng."

Bà ta nom như đang giảng hòa, nhưng lại toàn bóng gió nhắc đến chuyện Cận Phi Trạch không bình thường. Bà ta cứ nói một câu Cận Phi Trạch không bình thường, sắc mặt Cận Nhược Hải bèn khó coi hơn một chút. Bà ta đang nói đỡ cho Cận Phi Trạch, hay là đang nhắc nhở Cận Nhược Hải rằng con trai ông là một kẻ điên? Tâm trạng Khương Dã nặng trĩu, nhà Cận Phi Trạch mưu sâu kế hiểm, hắn có nhận ra ẩn ý của bà mẹ kế kia không?

Cận Phi Trạch huých Khương Dã, "Cậu ăn no chưa? Chúng ta đi thôi."

Bữa cơm còn chưa kết thúc, Cận Phi Trạch đã định đi, mọi người lại tỏ vẻ gượng gạo, sắc mặt Cận Nhược Hải càng đen sì, tựa mây giông.

Khương Dã thở dài khe khẽ, nói: "Cận Phi Trạch, xin lỗi đi."

"Tại sao?" Cận Phi Trạch nghiêng đầu.

Khương Dã nhìn sang hắn, ánh mắt lạnh tanh, "Đừng giả ngu, xin lỗi đi."

Cận Phi Trạch cũng nhìn cậu, hai người im lặng nhìn nhau. Chẳng biết Cận Phi Trạch nghĩ ra gì, hắn bật cười, lập tức ngoảnh đầu nói với Cận Nhược Hải: "Bố, con sai rồi, câu vừa rồi bố coi như không nghe thấy nhé."

Lão gia hơi sửng sốt, "A Trạch, cháu biết xin lỗi rồi ư?"

Ngay cả Cận Nhược Hải cũng sững sờ, cặp mắt lúc nãy còn kìm nén lửa giận toát ra vẻ ngạc nhiên.

"Đương nhiên rồi," Cận Phi Trạch nói lung tung không thèm chớp mắt, "Tiểu Dã đã dạy cháu rất nhiều, mọi người là người thân của cháu, cháu không nên nói vậy. Sau này cháu sẽ sửa đổi, mọi người tha thứ cho cháu được không?"

Lão gia nước mắt lưng tròng, "Được chứ, đương nhiên là được. Cháu ngoan, sao ông nội và bố lại giận cháu chứ?"

"Bố," Cận Phi Trạch tỏ vẻ đáng thương nhìn ông, "Con biết lỗi rồi, bố tha thứ cho con chứ?"

Hắn lệ rưng rưng, như thể Cận Nhược Hải mà không tha thứ cho hắn, hắn sẽ đau lòng tuyệt vọng, khóc đến chết ngay tại chỗ. Lửa giận lôi đình của Cận Nhược Hải cũng bị nước mắt chực chờ nhỏ xuống của hắn dập tắt, ông thở dài, nặng nề, nói: "Xin lỗi cả mẹ... cả cô con đi."

Cận Phi Trạch tiếp thu ý kiến, tươi cười quay sang Hứa Viện, "Cô Tiểu Viện, cô tốt bụng thế này, chắc chắn không trách tôi đâu phải không?"

Nụ cười của Hứa Viện cứng đờ, "Đương nhiên là không."

Bữa cơm này chỉ có kẻ vô tư Cận Phi Trạch ăn ngon lành, Khương Dã ăn như nhai sáp, ngay cả đứa háu ăn như Lý Diệu Diệu cũng không dám ăn thỏa thích. Đang ăn dở thì Cận Nhược Hải bảo học viện có chuyện, đi trước. Lão gia Cận liên tục gắp thức ăn cho Lý Diệu Diệu và Khương Dã, thực ra Khương Dã không ăn nổi nữa, khổ nỗi lão gia không tin, khăng khăng chất đầy bát cậu. Đến cuối cùng, Khương Dã thực sự không nhồi thêm được nữa, lão gia mới thôi.

Ăn hết bữa cơm, Hứa Viện gọi người đến thu dọn bàn tiệc, Cận Phi Hạo về phòng làm bài tập.

Khương Dã đang định xin phép ra về, lão gia Cận kéo cậu lại, ra hiệu với chú Cao, chú Cao bèn dẫn Cận Phi Trạch và Lý Diệu Diệu ra ngoài chờ. Lão gia Cận không cho phân bua, dẫn cậu ra phía sau, đưa cậu đi xuyên qua hành lang và vườn hoa mọc đầy tử đằng, đến sân sau. Dọc đường Khương Dã nhìn thấy rất nhiều người áo đen mặc âu phục đi giày da, ai cũng đeo kính râm, thân hình lực lưỡng, hai tay bắt chéo ở bụng, đứng tách chân thẳng tắp khắp nơi trong nhà tựa ngọn giáo.

Chắc hẳn những người này là vệ sĩ nhà họ Cận, lần đầu tiên Khương Dã nhìn thấy có người sắp xếp nhiều vệ sĩ thế này trong nhà.

Đến phòng đọc sách, lão gia dúi cậu xuống chiếc ghế thái sư gỗ trinh nam tơ vàng, mình thì ngồi xuống sau bàn sách, thong thả nói: "Chuyện của cháu và A Trạch, ta đã nghe Thẩm Đạc kể rồi."

Khương Dã: "..."

Cậu không ngờ Thẩm Đạc hành động nhanh thế.

Lão gia cố tình tránh mọi người, dẫn một mình cậu đến phòng đọc sách ở sân sau, lại để nhiều vệ sĩ như thế bên ngoài. Khó tránh khỏi Khương Dã nghĩ nhiều, quả thực là nếu cậu có một thằng cháu đồng tính, cậu cũng sẽ muốn đánh gãy chân thằng cháu này. Số vệ sĩ, tám chín phần mười là nhắm vào cậu. Ngón tay lão gia Cận gõ mặt bàn chầm chậm, nhưng không nói gì. Khương Dã không phải kẻ ngốc, càng không phải kẻ điên như Cận Phi Trạch.

Cậu biết ý của ông cụ —— cậu không rời khỏi Cận Phi Trạch thì đêm nay sẽ không thể rời khỏi nhà họ Cận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!