Chương 44: Bữa tiệc nhà họ Cận

Cận Phi Trạch về nhà đeo găng tay cao su, mang một túi bọc thực phẩm khổng lồ tới đựng thi thể, rút không khí làm túi đựng chân không. Khương Dã đeo tạp dề dọn dẹp cặn đất và vết máu dưới sàn, chẳng bao lâu sau đã dọn sạch sẽ nền nhà. Lý Diệu Diệu sụp đổ nội tâm, nhưng thấy Khương Dã và Cận Phi Trạch tỏ vẻ như không có chuyện gì, còn phối hợp ăn ý như vậy, dường như từng giết vô số người, dọn dẹp vô số hiện trường, cô không dám sụp đổ nữa.

Độ thành thạo và biểu cảm bình tĩnh của hai người này làm cô cảm thấy cô mới là kẻ không bình thường.

Khương Dã về khu biệt thự Thiên Lộc lái một chiếc xe BMW đến, lên tầng khiêng thi thể xuống cốp xe cùng Cận Phi Trạch. Cơ thể Bạch Niệm Từ đã cứng đờ, không thể nhét vào cốp sau hoàn toàn được, chân tay khuỳnh cả ra ngoài. Cận Phi Trạch tặc lưỡi, bẻ gãy bắp chân và khuỷu tay của ông kêu răng rắc, gấp vào cốp sau.

Lý Diệu Diệu: "..."

Khương Dã đóng cốp xe, chuẩn bị nhân dịp buổi tối lái xe đến nghĩa trang Liệu Lĩnh.

"Anh thi đỗ bằng lái xe chưa?" Lý Diệu Diệu hỏi.

"Chưa," Khương Dã mở cửa xe, "Sao thế?"

Lý Diệu Diệu cười khô khốc, "... Không có gì, thượng lộ bình an, chúc chú Bạch yên nghỉ."

Kể từ sau tối hôm đó, Khương Dã không gặp phải việc gì quái đản nữa. Dường như cuộc sống của cậu đã trở lại bình yên chỉ trong một đêm, không còn ma quỷ gõ cửa nhà cậu, cũng không có thi thể vô cớ ngồi cạnh bàn ăn nhà cậu, quỷ dữ bên cạnh cậu chỉ còn lại Cận Phi Trạch.

Lý Diệu Diệu không chịu về trường ở, cũng không muốn về khu biệt thự Thiên Lộc, Khương Dã không yên tâm để em gái ở một mình, dứt khoát cho cô ở lại căn hộ lụp xụp này lâu dài. Như vậy, Khương Dã chỉ có thể nằm đất ở phòng khách. Lý Diệu Diệu dọn dẹp chăn đệm giúp cậu, lầm bầm: "Sao anh không sang chỗ chị dâu mà ngủ? Giường của anh ấy là giường đôi, hai người ngủ thoải mái."

Khương Dã đau đầu, "Đừng gọi cậu ta là chị dâu."

Lý Diệu Diệu lè lưỡi, lại dè dặt hỏi: "Anh ơi, anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc chưa?"

Khương Dã sững sờ, ngoái đầu hỏi: "Bỏ cuộc?"

Lý Diệu Diệu gãi đầu, không biết nên nói như thế nào. Nhà họ cứ dăm hôm lại có thứ bẩn thỉu mò tới, người bình thường đã im như thóc, trốn được bao xa thì trốn từ lâu rồi. Ví dụ như cô, mỗi lần gặp phải những thứ đó, cô chắc chắn sẽ sợ chết khiếp. Chỉ có anh trai cô là bướng bỉnh, chập mạch, khăng khăng điều tra, còn dám đối đầu với ma quỷ. Trong lòng cô cứ cảm thấy bất an, cứ điều tra mãi sẽ có kết quả tốt đẹp thật ư?

Có lẽ họ chỉ cần đổi nơi ở, ngoan ngoãn chờ đợi, sớm muộn gì một ngày mẹ cũng sẽ quay về.

Cô vắt hết óc nghiền ngẫm từ ngữ, Khương Dã vừa thấy cô ấp a ấp úng là biết ngay cô định nói gì. Mặc dù chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng Khương Dã cũng biết, e rằng chuyện này cậu không thể từ bỏ được. Kể từ ngày thi thể không đầu xuất hiện ở nhà họ, từ ngày Khương Nhược Sơ lên núi mời Cận Phi Trạch, nguy hiểm đã như hình với bóng. Giờ cậu mượn tên tuổi Giang Nhiên tạm thời uy h**p những thứ đó, cũng không đảm bảo được một ngày nào đó chúng lại trỗi dậy.

Suy cho cùng thì kết cục của Giang Nhiên là biến mất hoàn toàn.

Có lẽ, đây cũng sẽ là kết cục cuối cùng của Khương Dã.

"Anh sẽ không bỏ cuộc." Khương Dã nói, "Diệu Diệu, nếu em sợ, anh sẽ thuê một căn hộ khác cho em."

Lý Diệu Diệu lắc đầu như trống bỏi, "Em không muốn. Em không ở cùng anh, em càng sợ hơn. Anh à, anh yên tâm, em sẽ càng ngày càng dũng cảm hơn." Cô siết mạnh nắm tay, "Từ hôm nay em sẽ bắt đầu cày phim kinh dị, anh cứ tin em, nhất định em sẽ không sợ ma nữa!"

Cô lập cập xem hết một bộ phim kinh dị Hồng Kông nổi tiếng, đến khi Khương Dã chuẩn bị tắt đèn, cô bám khung cửa, tỏ vẻ đáng thương nhìn Khương Dã.

"Anh ơi, em ngủ mở cửa được không?"

"... Tùy em."Kỳ thi tuyển chọn nhập học của Học viện Nghiên cứu Sinh vật đặc biệt được ấn định vào ngày 15 tháng 7, Cận Phi Trạch cũng nhận được thư mời. Chẳng cần nghĩ cũng biết, hắn không vào được ngôi trường bình thường nào, nhất định sẽ vào học viện. Khương Dã thở dài, xem ra tạm thời vẫn không cắt đuôi được tên điên này, cậu phải nghĩ cách khác.

Họ lên đường bay đến thủ đô sớm vài ngày, định đến sân huấn luyện do Cận Phi Trạch sắp xếp để tập huấn đặc biệt trước khi thi. Vừa ra khỏi sân bay bèn nhìn thấy một chiếc xe thương mại màu đen đậu ở bãi đỗ xe, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa xe. Khương Dã nhận ra ông, đó là quản gia của Cận Phi Trạch – chú Cao.

"Cháu Khương Dã," chú Cao chìa tay ra với cậu, "Lão gia nhà chú mời cháu đến ăn bữa cơm."

Khương Dã sửng sốt, vô thức liếc nhìn Cận Phi Trạch.

"Trong nhà đã mời chủ quán vịt quay Kinh Hoa đích thân xuống bếp, chỉ chờ mọi người về nhà." Chú Cao cười nói, "Cháu Khương Dã, lão gia rất mong được gặp cháu. A Trạch đã không về nhà một năm nay, ông cụ suốt ngày than thở, bố A Trạch cũng đang đợi ở nhà. Bữa cơm đầu tiên khi đến thủ đô, hay là về nhà ăn nhé?"

Cận Phi Trạch cười hì hì hỏi Khương Dã: "Muốn đến nhà mình chơi không? Tình cờ buổi tối rảnh rỗi, đến nhà mình đi, nhất định có một màn kịch hay đang đợi cậu."

Khương Dã: "..."

Cứ cảm giác không phải chuyện gì hay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!