Vụ thảm án nhà họ Lưu là ngoài ý muốn hay cố tình? Khương Dã nhớ Trương Nghi từng nói, Quỷ Bồ Tát không phải dùng để trấn trạch, mà là giữ cửa. Có người biết họ sẽ đến nhà họ Lưu điều tra, cố tình dồn họ vào chỗ chết ở đó. Hoặc có người đang dụ Khương Dã cắn câu, cố giết cậu. Khương Dã nhớ đến những thi thể không đầu vô cớ đuổi riết cậu không tha, cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn.
Còn bóng đen đã cứu cậu là Giang Nhiên ư?
Đang nghĩ, Thẩm Đạc gửi tin nhắn WeChat.
Thẩm Đạc: [Giáo sư Bạch bị xuất huyết não, ngã gục trong nhà vệ sinh, ông ấy đã qua đời. Tang lễ vào bốn giờ chiều nay, ở nghĩa trang Liệu Lĩnh.]
Khương Dã sửng sốt, bóng tối đen ngòm bao trùm trong lòng.
Argos: [Thầy Thẩm, cái chết của giáo sư Bạch không đơn giản thế đâu.]
Thẩm Đạc: [Tôi biết. Hôm đó ở bệnh viện Kiết Sái, chuyện em muốn bảo tôi không phải là hẹn hò với A Trạch phải không? Có phải là giáo sư Bạch từng tìm em, em vốn định nói gì đó?]
Khương Dã siết điện thoại, không biết nên trả lời ra sao. Một người không tồn tại, chỉ dựa vào lời nói suông của cậu, Thẩm Đạc có tin không? Có thể là có, suy cho cùng thì sự việc siêu nhiên mà Thẩm Đạc từng tiếp xúc vượt xa Khương Dã. Cậu đang định gõ chữ, chợt nghĩ đến lời cảnh cáo Bạch Niệm Từ nói với cậu. Đợi đã, cậu bỗng nhận ra điều gì. Ban đầu, cậu tưởng Bạch Niệm Từ không cho cậu kể với người khác chuyện Giang Nhiên là để bảo vệ cậu.
Nhưng cậu đã bị những sinh vật không xác định nhắm vào từ lâu rồi, nhiều lần bị đuổi giết, rơi vào cảnh nguy hiểm, suýt chết.
Khương Dã nghĩ kỹ lại, người thợ săn già không nhớ ra tên Giang Nhiên, nhưng đã nhớ ra sự tồn tại của Giang Nhiên, không lâu sau thì chết trong dãy núi Tế Nô. Mẹ cậu biết Giang Nhiên, hiện tại mất tích. Bạch Niệm Từ nhớ ra Giang Nhiên, chết vì xuất huyết não. Bạch Niệm Từ không cho cậu kể, không phải là để bảo vệ cậu, mà là để bảo vệ những người khác. Người biết đến "Giang Nhiên", cơ bản đều sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Ánh mắt Khương Dã hơi ngưng tụ, chậm rãi xoá chữ trong hộp thoại.
Argos: [Không có gì.]
Thẩm Đạc: [Tiểu Dã, em vẫn không tin chúng tôi ư?]
Argos: [Xin lỗi.]
Thẩm Đạc: [Được thôi, nếu em định kể cho tôi biết, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Thư thông báo kỳ thi tuyển chọn của học viện đã gửi đến hòm thư của em rồi, nhớ nhận thư nhé, hy vọng tương lai có thể nhìn thấy em trên giảng đường của đại học Thủ Đô.]
Argos: [Cảm ơn thầy.]
Khương Dã tắt điện thoại, ánh mắt vô thức dừng ở gương mặt bình yên của Cận Phi Trạch. Hắn ngủ rất sâu, hít thở nhè nhẹ, nhịp đều đều. Khương Dã đặt hắn xuống gối, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách, Trương Nghi nghênh ngang ngồi trên trường kỷ, nói "Hi" với Khương Dã.
"Anh ấy đến lấy đao." Lý Diệu Diệu nói.
Trương Nghi đặt thanh hoành đao đó lên đầu gối lau chùi, "Xin lỗi nhé, thanh đao này không thể để lại cho mọi người được, nó hơi tà đạo."
Lý Diệu Diệu bày bát đũa xong, đi tới nói: "Tà đạo? Tà đạo như thế nào?"
"Nó tên là "Thi A", khai quật ở một ngôi mộ tướng quân ở Hà Nam vào những năm tám mươi thế kỷ trước. Trong mộ có một cuộn giấy, viết riêng cho kẻ trộm mộ, nói rằng thanh đao này được tạo ra bằng răng từ ba trăm tù binh của tướng quân, vừa ra lò đã cực kỳ hung hãn, không uống máu thì sẽ quấy phá, vậy nên tướng quân đã mời ba thuật sĩ trấn áp nó. Ông ta bảo hậu thế rằng, đồ trong mộ có thể trộm, nhưng tuyệt đối không được trộm thanh đao này.
Chuyên gia khảo cổ lúc đó không tin vào tà ma, cho rằng chủ mộ ra vẻ cao siêu, mang đao về viện nghiên cứu. Kết quả sau đó cứ cách nửa tháng, viện nghiên cứu sẽ có một nghiên cứu viên vô cớ đến phòng bảo quản văn vật giữa đêm khuya, dùng thanh đao này tự sát." Trương Nghi xoè tay, "Sau đó học viện bèn tiếp nhận thanh đao này, đưa nó đến Phủ Thiên Sư chúng tôi."
"Thế làm sao các anh trấn áp được nó?" Lý Diệu Diệu hỏi.
"Chúng tôi không trấn áp được," Trương Nghi đặt đao vào ống đựng gậy đánh golf, "Chúng tôi chỉ cứ cách nửa tháng lại dùng nó giết gà thôi."
Lý Diệu Diệu bị sốc, "Thế cũng được à?"
Trương Nghi nói: "Được mà. Chúng tôi đã tổng kết quy luật, nó thích nhất là ăn ngỗng, ăn ngỗng một lần thì một tháng sẽ không xảy ra chuyện. Ghét nhất là chuột, chém chuột muộn nhất ngày thứ năm sẽ phải thấy máu lần nữa."
Khương Dã nhíu mày, "Đao cũng có thể trở thành sinh vật siêu nhiên?"
"Không phải sinh vật siêu nhiên, mà là đồ vật siêu nhiên." Trương Nghi hất cằm với cậu, "Có điều, không thể đưa nó cho mọi người không chỉ vì nó tà đạo, mà còn một nguyên nhân quan trọng hơn."
Lý Diệu Diệu tưởng thanh đao này còn truyền thuyết gì rùng rợn lắm, sấn tới hỏi: "Còn vì gì nữa?"
Trương Nghi v**t v* vỏ đao, tỏ vẻ thâm thuý, "Vì nó đắt, có bán anh cũng không trả được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!