Khương Dã và Cận Phi Trạch lao lên tầng hai, thấy Lý Diệu Diệu vừa hét vừa vung đao xoay quanh Quỷ Bồ Tát. Cô ngốc này sợ đến mức khóc tu tu, nhưng đao trong tay không ngừng nghỉ giây phút nào, tạt mặt, đâm họng, bước chân nhanh nhẹn, thế mà Quỷ Bồ Tát lại có xu hướng rơi xuống thế hạ phong lờ mờ. Khương Dã hơi yên tâm, kiếm đạo của Lý Diệu Diệu vẫn có chút bản lĩnh, năm lớp chín một mình cô đấu lại tám tên lưu manh cao một mét tám để bảo vệ Lưu Bội bị lưu manh chặn đường trong hẻm, cô nàng cầm một cục gạch lớn đánh chúng vừa bỏ chạy vừa kêu cha gọi mẹ, cuối cùng ngay cả đối tượng cô thích thầm nhìn thấy cô cũng sợ run lẩy bẩy.
Cô nhìn thấy Khương Dã từ xa, thở phào nhẹ nhõm, gọi to: "Anh!"
Cô giảm bớt khí thế, Quỷ Bồ Tát lại được nước lấn tới, khua khoắng cánh tay về phía Lý Diệu Diệu.
"Lý Diệu Diệu!" Khương Dã giật mình, hét gọi cô, "Tập trung vào!"
Lý Diệu Diệu buông lơi một giây, không kịp phản ứng nữa. Tình cờ đúng lúc này Trương Nghi chạy ra từ bóng tối, đạp văng Lý Diệu Diệu về phía Khương Dã. Khương Dã đón được Lý Diệu Diệu, Trương Nghi quay người rút ra một cái tẩu thuốc lớn sơn vàng. Anh ta trốn trong bóng tối, không ngờ là nhồi thuốc vào tẩu. Chỉ thấy anh ta rít mạnh một hơi thuốc, nhả khói dày đặc vào Quỷ Bồ Tát ba mắt.
Khói che mờ mắt Quỷ Bồ Tát, nó tạm thời mất phương hướng.
"Chạy đi!" Trương Nghi hét.
Khương Dã không kịp ngẫm nghĩ, kéo Lý Diệu Diệu quay người bỏ chạy, Cận Phi Trạch và Trương Nghi chạy theo sau. Họ chạy đến đầu cầu thang, lao cồm cộp xuống tầng. Chợt thấy trong sảnh tối om, TV treo tường bỗng sáng lên, chiếu đoạn phim về một nghi thức tà ác. Rất nhiều người khoác áo đen đeo mặt nạ nấp trong bóng tối, Lưu Bội gào khóc thảm thiết bị trói dưới ánh đèn ở chính giữa. Một người đeo mặt nạ giơ dao, cắt đầu Lưu Bội, tất cả mọi người đều quay mặt về phía chính giữa, ngoan đạo quỳ lạy.
Người đeo mặt nạ giơ chiếc đầu, cái đầu đã lìa khỏi cơ thể nhưng vẫn đang khóc nức nở, máu và nước mắt chảy thành sông, ướt đẫm mặt cô. Ánh sáng của TV soi sáng khu vực chính giữa phòng khách, người nhà họ Lưu âm u đứng đó, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào đám người trên cầu thang.
Khương Dã đếm nhẩm, hình như ở đây có sáu con ma, ba trong số đó một người cầm kéo, một người đeo tạp dề, còn có một người mặc âu phục, chắc là bảo mẫu, người làm vườn và tài xế của nhà họ Lưu. Có thể họ sống ở nhà họ Lưu, gặp phải tai hoạ cùng chủ nhà, thảo nào Lý Diệu Diệu bảo nhà họ Lưu có bốn người, nhưng trong nhà lại phát hiện được bảy con ma. Những thứ này âm khí lạnh lẽo, nhìn là thấy lòng lạnh toát. Đúng lúc này, tiếng bước chân nặng trĩu lại vọng tới từ sau lưng.
Bốn người chen chúc trên cầu thang, không lên được cũng chẳng xuống được.
Nhưng còn một con ma nữa đâu?
Trương Nghi than thở, "Không ngờ khói tro cốt của sư phụ của sư phụ tôi cũng không cản được thứ quái quỷ đó."
"Khói tro cốt?" Lý Diệu Diệu trợn to mắt, "Thứ anh vừa hút là tro cốt?"
Cận Phi Trạch nghiêng đầu hỏi Khương Dã, "Nếu mình đi tiêu diệt nó, cậu lên giường với mình được không?"
Chết đến nơi rồi, mà tên thiểu năng này còn nghĩ đến cái chuyện đó. Khương Dã không nhịn được nữa, nói: "Đừng lên cơn điên."
Trương Nghi bị sốc ra mặt, "Cái gì cơ? Hai người muốn lên giường?"
Cận Phi Trạch cầm lấy hoành đao trong tay Lý Diệu Diệu, nói: "Thế chúng ta giao hẹn, quyết định thế nhé."
Nói xong, hắn bèn định đi lên tầng hai.
Cái tên này bảo điên là điên, Khương Dã tóm được cổ tay hắn, "Cậu không thể đi được!"
Cận Phi Trạch cười híp mắt, "Cậu lo cho mình à?"
"Cận Phi Trạch," Khương Dã đanh mặt, "Cậu nghe lời một lần có được không?"
Cận Phi Trạch nói: "Nếu mình chết, buổi tối nhớ giữ cửa cho mình, mình sẽ đến làm cậu bị bóng đè."
Khương Dã: "..."
Vừa hạ lưu vô liêm sỉ, vừa điên rồ gian tà, sao trên thế giới này lại có người như thế? Khương Dã túm chặt cổ tay trắng nõn của hắn, Cận Phi Trạch cười, gỡ tay Khương Dã ra, cầm đao chìm vào bóng tối tầng hai. Bóng lưng hắn rất cô độc, nhưng bước chân thì vững vàng như thường, dường như đã quen với bóng tối sâu không thấy đáy này từ lâu.
"Được rồi được rồi, lo cho cậu ta, chẳng thà lo cho bản thân chúng ta!" Trương Nghi móc ra mấy hình nộm mềm mại, cắn rách lưỡi, lần lượt nhổ máu lên mặt hình nộm. Số hình nộm này bất ngờ đứng lên từng cái một, như sống dậy.
Trương Nghi ném mạnh số hình nộm này về phía những bóng ma kia, chúng biến mất trong tích tắc, mặt sàn bột mỳ có thêm rất nhiều dấu chân, đều đi về phía hình nộm đang chạy.
"Vãi, đây là phép thuật gì vậy!" Lý Diệu Diệu trợn mắt líu lưỡi.
"Mô tơ đó!" Trương Nghi nói, "Dính máu, ma quỷ sẽ coi chúng thành chúng ta." Anh ta phát cho mỗi người một tấm gương bát quái, dặn dò: "Chạy thẳng, bất kể nghe thấy gì cũng đừng quay đầu! Nếu nhìn thấy ngã rẽ, dùng gương soi, đường nào không nhìn thấy trong gương thì không được đi!"
Dứt lời, mấy người đồng thời xông ra khỏi biệt thự, lao vào màn mưa mênh mông. Mưa xối xả, chớp rền vang. Trương Nghi chạy đầu tiên, nhanh như thỏ, Khương Dã lập tức mất dấu anh ta. Hạt mưa còn to hơn hạt đỗ, xối Khương Dã không mở nổi mắt ra. Lý Diệu Diệu một mực kéo vạt áo cậu, sau cùng là tiếng bước chân bình bịch. Trương Nghi ở phía trước, Cận Phi Trạch vẫn ở trong biệt thự, chỉ có Lý Diệu Diệu đằng sau cậu, nhưng nghe tiếng bước chân thì không chỉ có hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!