Bản dịch từ chương này đến hết là bản dịch của chener1997
Cậu đang định bật dậy, bàn tay lạnh lẽo đó chợt bịt miệng cậu. Mùi hoa anh đào quen thuộc vấn vít nơi chóp mũi, Khương Dã bỗng nhận ra kẻ này là Cận Phi Trạch. Cận Phi Trạch véo nhẹ mũi cậu, ra hiệu cho cậu nín thở. Khương Dã không biết tại sao, nhưng vẫn làm theo.
Được ga giường bao trùm, bóng tối âm u ập xuống, trong phòng dường như tối hẳn chỉ trong tích tắc. Khương Dã không biết phải nín thở đến bao giờ, cậu sắp không chịu được nữa, nhưng Cận Phi Trạch chẳng có dấu hiệu định bảo dừng chút nào. Khương Dã véo cánh tay Cận Phi Trạch, muốn bảo hắn rằng mình sắp không nín được nữa rồi, Cận Phi Trạch như không nhận được thông điệp của Khương Dã, chỉ ấn tay cậu.
Bên ngoài nổi sấm, không khí trong phòng vừa ngưng đọng vừa lạnh lẽo.
Khương Dã thực sự không gồng nổi nữa, há miệng hít một hơi.
Đúng lúc này, sét loé trên trời, màn đêm bừng sáng một giây. Ánh chớp rọi vào căn phòng tối tăm, cách lớp ga giường trắng toát, gương mặt búp bê bơm hơi quái gở đập vào mắt Khương Dã. Không biết con búp bê bơm hơi đó đã đến trước mặt Khương Dã từ bao giờ, nhìn thẳng vào cậu cách lớp ga giường. Cuối cùng Khương Dã cũng biết tại sao Cận Phi Trạch không cho mình nhúc nhích, bởi trong phòng này vẫn còn ma quỷ.
Cận Phi Trạch đạp văng con búp bê bơm hơi đó, nó đập vào tường, tiếp đất bằng chân tay như động vật, ngoẹo đầu bò tới nhanh như bay. Nó không nhắm vào Cận Phi Trạch mà lao thẳng tới Khương Dã. Xem ra mặc dù không sợ Cận Phi Trạch như Lưu Bội, nhưng rốt cuộc nó vẫn kiêng dè, nên mới chuyên nhắm vào con mồi dễ xơi là Khương Dã.
Khương Dã phản ứng nhanh nhẹn, tốc ga giường bọc đầu nó. Không biết Cận Phi Trạch kiếm đâu ra một con dao làm bếp, tay trái cởi chiếc túi nhỏ mà Trương Nghi đưa cho, rải chu sa lên lưỡi dao, sau đó đâm mạnh vào trán con búp bê bơm hơi đó. Dường như Khương Dã nghe thấy một tiếng thét, lại như tiếng xì hơi của con búp bê bơm hơi nọ. Tóm lại con búp bê không nhúc nhích nữa, Cận Phi Trạch kéo Khương Dã nhanh chóng ra ngoài, hắt chỗ chu sa còn lại lên cửa.
Tiếng bước chân nôn nóng vang lên trong phòng, nhưng từ đầu đến cuối không dám lại gần cửa.
Khương Dã cúi đầu nhìn, lòng bàn tay Cận Phi Trạch đỏ bừng, chắc là vừa rồi dính phải chu sa, nhưng nhìn kỹ thì hình như lại không phải thế. Khương Dã tóm bàn tay hắn ghé lại gần nhìn, bất ngờ phát hiện lòng bàn tay hắn bị thủng một lỗ, máu me be bét.
"Quỷ dữ sợ chu sa à?" Khương Dã hỏi.
"Sinh vật đặc biệt phản ứng với hợp chất lưu huỳnh trong chu sa, nên đạo sĩ thời xưa dùng nó để tránh tà. Học viện có một loại đạn chu sa có thể bắn ma quỷ, tiếc là chúng ta không có." Cận Phi Trạch nhìn tay mình, tỏ vẻ chán ghét, "Xấu quá."
Đạn chu sa? Khương Dã nhớ đến khẩu súng Giang Nhiên tặng mình, đầu đạn màu đỏ, lẽ nào đó chính là đạn chu sa? Khương Dã lại nhìn vết thương của Cận Phi Trạch, may mà không có dấu hiệu chảy máu tiếp, nom thì đáng sợ, nhưng chắc không nghiêm trọng. Tâm trạng Khương Dã rất phức tạp, Cận Phi Trạch một mặt làm việc quá đáng với cậu, một mặt lại toàn bị thương vì cậu, Khương Dã thực sự không biết phải đối xử với hắn bằng thái độ gì.
Cận Phi Trạch nhìn tay trái của mình, như nhớ đến chuyện gì đó không được vui vẻ.
"Mình muốn chặt bỏ nó."
"..." Khương Dã hỏi, "Ma quỷ ở đây, cậu đã nhận thấy gì lạ chưa?"
Cận Phi Trạch lắc đầu, "Họ bị ảnh hưởng bởi một thứ giống Thái Tuế, cụ thể là gì thì không biết. Sau khi bị thứ đó ảnh hưởng sẽ trở nên điên rồ, họ đã không còn cách nào nói chuyện với người khác như Lưu Bội và Y Lạp Lặc nữa."
"Nên họ không sợ cậu?" Khương Dã hỏi.
Cận Phi Trạch nói: "Đúng thế, kẻ điên chẳng sợ gì cả."
Câu này của hắn cứ như đang nói bản thân mình. Khương Dã nhíu mày, nhớ đến Trương Nghi bảo Cận Phi Trạch từng là người bình thường, gặp phải một biến cố nào đó, thần kinh mới xuất hiện vấn đề. Khương Dã mím môi, hỏi: "Tình trạng của cậu cũng giống họ à?"
Cận Phi Trạch phì cười, nói: "Không giống lắm đâu, cậu tò mò à?"
"Nếu cậu không muốn kể thì có thể không kể."
Cận Phi Trạch chạm vào mặt cậu, "Thế thì không kể đâu. Mình sợ cậu mà biết sẽ ghét mình."
Khương Dã chữa lời hắn, "Tôi vẫn luôn ghét cậu."
Cận Phi Trạch tỏ vẻ bị tổn thương, "Tiểu Dã, tim cậu làm bằng sắt ư?"
Khương Dã không muốn để ý đến hắn nữa, nói: "Đi thôi, đi tìm Trương Nghi và Lý Diệu Diệu, nghĩ cách rời khỏi đây."
Khương Dã ngồi thụp xuống, áp tai xuống đất lắng nghe, dưới tầng không có tiếng bước chân của Quỷ Bồ Tát nữa, chắc là tạm thời an toàn. Cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trương Nghi, bảo anh ta rằng mình và Cận Phi Trạch xuống tầng ngay. Đang định tiến lên, Khương Dã bị Cận Phi Trạch vỗ một phát.
Khương Dã quay đầu hỏi Cận Phi Trạch, "Làm gì thế?"
Cận Phi Trạch nghiêng đầu, "Gì cơ?"
"Cậu vừa vỗ tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!