Chương 40: Bồ Tát Ma

Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.

Sửa lỗi: Bảo.

Khương Dã đi tìm ông nội Lưu, nói rằng dù sao căn nhà này cũng đã bị ma ám, bọn họ muốn ở thử một đêm rồi mới quyết định thuê hay không. Ông nội Lưu cũng không phải là dạng chủ nhà lừa lọc, ông đồng ý yêu cầu của bọn họ, Khương Dã thuận miệng hỏi pho tượng Bồ Tát trong sân kia có nguồn gốc từ đâu.

Ông nội Lưu nói: "Ngoài thằng con của tôi ra thì còn ai khác đâu, nó tin vào Phật pháp nên chi rất nhiều tiền để xây pho tượng vàng đó."

Khương Dã cảm ơn ông rồi quay trở lại biệt thự. Trương Nghi nói rằng anh ta cần phải mua ít đồ lặt vặt, bảo mọi người dọn đồ ở tầng một vào trong sân trước. Khương Dã dạo quanh một vòng, bố cục của căn biệt thự này cũng na ná với Dinh Thự Thiên Lộc, tổng cộng có ba tầng, tầng hai và tầng ba đều có ban công. Nội thất đầy đủ, tủ lạnh ở mỗi tầng vẫn còn trữ đầy ắp thức ăn, cho thấy cái chết của chủ nhân ngôi nhà này đột ngột đến cỡ nào .

Khiến người ta đau đầu chính là chiếc sô pha bằng da cỡ lớn, rất khó để di chuyển.

Mùa hạ ở Thâm Quyến mưa giông nhiều, sắc trời âm u, dự báo ban đêm sẽ có mưa, bọn họ phải nhanh tay lên, nếu không sẽ phải dầm mưa chuyển đồ mất.

Khương Dã nhìn Cận Phi Trạch. Hắn ta chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, "Tiểu Dã, cậu nỡ để tớ làm việc nặng sao?"

Khương Dã vô cảm nói: "Nỡ."

Cận Phi Trạch "Chậc" một tiếng rồi nói, "Cậu nhẫn tâm thật đấy."

Cái tên này lại giở thói công tử, mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu thì không chịu làm. Nhiệm vụ chuyển đồ đạc rơi vào tay Lý Diệu Diệu và Khương Dã, Khương Dã dùng hết sức bú sữa mẹ mới đẩy nổi chiếc sô pha lớn ra ngoài cửa, vừa đảo mắt sang thì thấy Lý Diệu Diệu đang khiêng trên lưng cái tủ gỗ để đồ cao 2 mét hự hự đi ra ngoài. 

Nhỏ đi ngang qua Khương Dã, nói: "Anh, đừng cản đường."

Khương Dã: "…"

Khi sắc trời vừa nhá nhem tối, tầng một đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trương Nghi cũng đã quay lại. Anh ta khiêng ba bao bột mì, bảo Khương Dã và Lý Diệu Diệu mỗi người lấy một túi, "Rải ra đất hết đi."

Lý Diệu Diệu hỏi: "Vì sao lại phải rải bột mì vậy?"

Trương Nghi nói với vẻ thần bí: "Xem dấu chân ma."

Tuy Lý Diệu Diệu nghe thấy mà lạnh sống lưng, song vẫn làm theo lời anh ta nói. Ba người chia nhau ra rải bột, cả ngóc ngách nhỏ cũng không chừa lại. Trương Nghi vừa rải bột mì vừa đốt mẩu sáp ong ở xung quanh bốn góc tường, cuối cùng lui về cầu thang. Theo lời anh ta nói thì khói từ sáp ong có thể giúp người ta nhìn thấy ma. Trương Nghi bảo Cận Phi Trạch đợi trong phòng trên tầng hai, bởi vì ma sẽ không dám xuất đầu lộ diện nếu có hắn ở đây.

Còn lại ba người ngồi trên cầu thang ăn vặt, chờ đến khi trời tối hẳn. Trong lúc chờ đợi, Khương Dã bảo Lý Diệu Diệu nói sơ qua tình hình trong nhà Lưu Bội một chút.

"Ngoại trừ bố mẹ ra thì nhỏ có một người anh trai, năm nay vừa tốt nghiệp đại học xong, không tìm được việc nên làm ngành (ăn) hàng (ở) không, là một người suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà. Còn có một đứa em trai mười tuổi, nghịch ngợm lắm, ngày nào cũng lén giấu đồ dùng học tập của Lưu Bội đi, đến mức cứ cách mấy hôm là nhỏ phải mua bút mới tẩy mới.

Em nhớ ba anh em nhỏ ở tầng ba, còn bố mẹ thì ở tầng hai."

Khương Dã hỏi: "Em gặp bố mẹ của em ấy chưa?"

"Gặp rồi á," Lý Diệu Diệu gãi đầu, "Họ khá tốt tính, chưa thấy cãi nhau bao giờ."

"Bọn họ bái Phật ở chùa nào vậy?"

"Này thì em không biết."

"Bái Phật?" Trương Nghi vừa nhai kẹo cao su vừa nói, "Ngoại trừ pho tượng Quan Âm có hình thù kỳ quái trong sân kia thì nhà đấy chẳng có lấy một pho tượng Phật nào cả."

Đến 12 giờ khuya, bột mì trên mặt đất không có dấu hiệu gì là bị dẫm lên, sáp ong trong góc tường cũng không chiếu ra bóng ma. Lý Diệu Diệu đứng ngồi không yên, nhỏ uống nhiều nước quá nên bây giờ lại mắc đi vệ sinh. Trương Nghi đang lôi kéo Khương Dã lập tổ đội chơi game, Lý Diệu Diệu không dám đi vệ sinh một mình, mà cũng không muốn để Khương Dã biết mình đang sợ hãi. Con bé đến đây để giúp đỡ, không phải để làm vướng bận anh trai mình.

Nhỏ chần chừ một hồi, cuối cùng dốc hết can đảm tự đi toilet một mình.

Toilet của nhà họ Lưu rất lớn, có ngăn cách chỗ khô và ướt, còn có cả bồn tắm rất to. Khu vực tắm rửa và khu đi vệ sinh được ngăn cách bởi một tấm kính mờ, mỗi gian đều có cửa kính. Lý Diệu Diệu vào gian vệ sinh, đóng cửa lại và kéo quần xuống. Còn chưa kịp xả nước thì nhỏ đã nghe thấy tiếng cửa gỗ nhà vệ sinh kêu cọt kẹt. 

Lý Diệu Diệu giật thót trong lòng, hình như vừa nãy con bé quên đóng cửa toilet, Khương Dã và Trương Nghi đều biết nhỏ đi vệ sinh, nhưng Cận Phi Trạch ở trong phòng cả buổi nên đâu biết. Nhỏ đỏ mặt hô to: "Đàn anh Cận, em đang trong toilet nha!"

Cận Phi Trạch không trả lời nhỏ, nhỏ nghe thấy tiếng bước chân thong thả tiến đến gần mình, sắp sửa đến trước nhà vệ sinh. Con bé không khỏi ngờ vực, đàn anh Cận có ý gì nhỉ? Tiếng bước chân ngừng lại trước tấm kính mờ, Lý Diệu Diệu nhìn thấy một bóng đen gầy trơ xương bên ngoài. Khương Dã, Cận Phi Trạch và Trương Nghi đều có dáng người cân đối, tầm vóc cao gầy, không ai có bộ dạng lêu khêu thế này cả. Lý Diệu Diệu nín thở, từ từ nhìn xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!