Chương 39: Thiên sư đầu bạc

Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.

Sửa lỗi: Bảo.

Lý Diệu Diệu nói người nhà họ Lưu có thói quen bái Phật dâng hương, bọn họ thờ Phật thật ư? Trực giác mách bảo Khương Dã rằng thứ mà bọn họ bái rất có thể có liên quan đến Thái Tuế. Nếu đúng là như vậy thì Khương Dã không thể đơn thương độc mã xông vào nhà ma được. Cậu liệt kê danh sách những đối tượng có thể cậy nhờ, đầu tiên là Thẩm Đạc, nhưng gã đấy toàn nói chuyện nửa vời, đặc biệt là chuyện của mẹ cậu, ngoại trừ mấy việc râu ria nhỏ nhặt thì anh ta chưa bao giờ nói cho Khương Dã biết chi tiết về mục đích và hành động của mẹ cậu. Học viện có quy tắc làm việc, Khương Dã có thể hiểu được cách làm của Thẩm Đạc, dù sao thì Khương Dã cũng không có quyền hạn gì để nắm rõ hơn các sự kiện liên quan, vì vậy Thẩm Đạc chỉ có thể giữ bí mật với cậu. Nếu lần này cậu nói với Thẩm Đạc chuyện nhà họ Lưu, e là cậu cũng sẽ bị đẩy ra vòng ngoài mất. 

Khương Dã gạch chéo tên của Thẩm Đạc, rồi chuyển ánh mắt sang Hoắc Ngang ở hàng dưới. Cậu nhắn WeChat cho Hoắc Ngang, hỏi hắn có thể đến Thâm Quyến một chuyến không, mãi đến 10 giờ khuya Hoắc Ngang mới trả lời.

Bố Hoắc: [ Sorry, giờ tan làm mới thấy tin nhắn, có gì không? ]

Argos: [ Có thời gian đến Thâm Quyến một chuyến không? ]

Bố Hoắc: [ Anh đang làm chó cho thầy Thẩm của chú mày đấy, chắc không rảnh đâu. Để cuối tuần coi sao. ]

Bố Hoắc: [ Ê từ từ, cuối tuần anh cũng phải tăng ca, không rảnh… Chú mày đợi đi, chờ anh ám sát Thẩm Đạc xong thì có thời gian rảnh ngay! ]

Khương Dã: …

Hoắc Ngang không có thời gian, danh sách nhờ giúp đỡ chỉ còn lại cái tên cuối cùng: Cận Phi Trạch.

Đôi lông mày thanh tú của Khương Dã chau lại thành một rãnh sâu, cậu thật sự không muốn tìm người này chút nào, nhưng trong số những người mà Khương Dã biết, chỉ có mỗi hắn vừa rảnh rỗi vừa có năng lực vượt trội. Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Dã đành bất chấp gõ cửa nhà Cận Phi Trạch.

"Sao lại tìm tớ?" Cận Phi Trạch nói, "Tớ sẽ không nói chuyện với ma đâu."

"Nhưng cậu có thể trừ tà." Khương Dã nói, "Nếu tình hình mất kiểm soát, tôi hi vọng cậu có thể hỗ trợ."

Cận Phi Trạch thản nhiên đáp, "Tớ thật sự không muốn đi cho lắm."

Khương Dã im lặng nhìn hắn.

Cận Phi Trạch cười tủm tỉm, "Chuyện này đối với tớ chẳng có lợi lộc gì cả, cậu lấy gì để trao đổi đây?"

Ánh mắt hắn dán chặt vào cánh môi đỏ thắm của Khương Dã, rất thẳng thắn lại ám muội. Sắc mặt Khương Dã bỗng chốc trở nên lạnh lùng, đáy mắt phủ tầng băng lạnh, cậu xoay người định đi, "Tôi nghĩ cách khác."

Bỗng nhiên Cận Phi Trạch túm lấy cổ tay Khương Dã rồi kéo cậu vào lòng mình, đồng thời giữ chặt eo cậu.

Cận Phi Trạch cười, "Đừng kiêu ngạo vậy chứ. Cậu sẽ bỏ mạng ở trong đấy nếu đi một mình vào nhà ma. Cậu chết rồi, điều tra còn có ích gì nữa chứ?"

Ánh mắt Khương Dã lạnh như băng, song cậu không vùng vẫy nữa. Thằng điên Cận Phi Trạch nói không sai, cậu cần phải có sự giúp đỡ. Trong lòng cậu vẫn đắn đo, thôi bỏ đi, chỉ là hôn một cái thôi mà, dù sao thì cũng đâu phải là chưa từng hôn nhau. Cậu nhắm tịt mắt lại, thỏa hiệp: "Cậu hôn đi." 

Trong mắt Cận Phi Trạch dấy lên sự kinh ngạc thoáng qua, sau đó hắn bật cười, "Kỳ lạ thật đấy, thế mà cậu không cự tuyệt tớ."

Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn, "Cậu có hôn hay không?"

"Chỉ hôn một cái mà muốn tớ đi theo làm sai vặt cho cậu à?" Cận Phi Trạch khẽ nói, "Tớ mệt lắm. Không đủ, còn muốn thêm cái khác nữa."

Khương Dã hít sâu một hơi, trực giác nói cho cậu biết rằng một giây sau tên này chắc chắn sẽ nói ra chuyện kinh thiên động địa.

Giọng điệu Cận Phi Trạch vừa dịu dàng vừa mập mờ và quyến rũ khó tả, "Gần đây tớ xem xong tư liệu học tập mà ông nội tặng cho rồi, tớ đã chuẩn bị xong xuôi, Tiểu Dã à, chúng ta lên giường đi."

Khương Dã: "…"

Cậu biết ngay là Cận Phi Trạch không có ý tốt mà.

Cậu lạnh lùng đáp ngay mà không hề nghĩ ngợi, "Tôi từ chối."

Cậu gỡ tay Cận Phi Trạch ra, xoay người định rời đi. Nhưng Cận Phi Trạch lại kéo cậu trở về, nắm lấy cằm cậu ép cậu phải ngước mặt lên, sau đó đặt xuống một nụ hôn thật sâu. Vẫn là cách thức cưỡng đoạt thô bạo, môi Khương Dã bị hắn nghiến m*t đến mức đỏ bừng. m*t môi thôi chưa đủ, Cận Phi Trạch còn cạy khớp hàm cậu ra và đưa lưỡi vào trong. Khương Dã bị hắn nhấm nháp từng chút một, khiến cậu có cảm giác như thể mình là món ăn trên bàn. Cậu đẩy mạnh hắn ra, song hắn vẫn bất động, vững vàng như núi.

Hắn quá mạnh, Khương Dã bị hắn vây trong lồng ngực, như một chú bướm bị giam cầm trong ngục sắt không tài nào bay đi đâu được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!