Chương 38: Báo cáo kiểm tra

Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.

Sửa lỗi: Bảo.

Khương Dã ở cùng Cận Phi Trạch trong bệnh viện để hồi phục sức khỏe, chỉ ngủ ở phòng thường hai đêm mà Cận Phi Trạch đã thấy mệt mỏi với mấy bác trai bác gái nửa đêm ngáy ngủ và cả việc dùng chung nhà vệ sinh với người khác, nên từ ngày thứ ba đã chuyển sang phòng bệnh VIP, còn thuê công nhân vệ sinh chuyên nghiệp đến khử trùng toa

-lét. Vốn dĩ bác sĩ kiến nghị Cận Phi Trạch nên nằm viện một tháng, ai ngờ mười ngày sau Cận Phi Trạch đã có thể xuống đất đi lại, mười lăm ngày sau bác sĩ gỡ thạch cao, thấy xương đùi của hắn đã hoàn toàn phục hồi như cũ. Tốc độ khôi phục này khiến người ta tấm tắc thấy lạ, tất cả bác sĩ trong viện đều tới quan sát. Khương Dã rất bình tĩnh, cậu đã sớm phát hiện ra Cận Phi Trạch dù không ngủ mấy ngày cũng vẫn khỏe mạnh như thường, thể chất của thằng nhóc này khác hẳn người thường.

Nếu Cận Phi Trạch đã khỏe thì bọn họ cũng nên về nhà. Nửa tháng nay Khương Dã đã nhận được rất nhiều tin nhắn Wechat từ Lý Diệu Diệu, thêm cả mấy cú điện thoại nữa, nếu không quay về chỉ sợ nhỏ sẽ bay đến Kiết Sái mất. Kiết Sái không có sân bay, muốn đi qua tỉnh khác không ngồi máy bay được, Khương Dã đang định lấy điện thoại ra đặt vé tàu hỏa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng máy bay trực thăng ngoài cửa sổ.

Trên thân chiếc trực thăng đó ghi S-76, cho thấy đây là trực thăng Sikorsky S-76. Khương Dã biết cái trực thăng này, nó có thể so sánh với một chiếc Mercedes

-Benz trên không, có giá ít nhất 9000 vạn (~298 tỷ VND), Khương Dã vào sinh nhật mười hai tuổi đã được bố dượng tặng một cái mô hình trực thăng S-76. Khương Dã thấy nó càng lúc càng bay thấp, mãi đến khi nó đến gần tòa nhà cạnh bệnh viện, lơ lửng trên nóc.

Khương Dã đứng bên cửa sổ, hỏi: "Trực thăng của ai vậy nhỉ?"

Cận Phi Trạch nói: "Tớ."

Khương Dã: "…"

"Cậu không thích trực thăng hả?" Cận Phi Trạch hỏi, "Vậy để tớ cho họ trở về, phái chiếc Boeing 787 tới, chiếc đó càng rộng hơn."

"Không cần đâu," Khương Dã mặt không đổi sắc cầm hành lý lên, "Đi thôi."

Trực thăng xuất phát vào buổi chiều, giữa chừng có tiếp nhiên liệu một lần, lúc về đến nhà trời còn chưa tối. Lý Diệu Diệu ở nhà một mình đợi nửa tháng, trong nhà bị nhỏ quậy tung, tóc rụng đầy sàn, tất ném lung tung, trên cái ghế nào cũng có quần áo bẩn của Lý Diệu Diệu. Khương Dã không nói gì thu dọn nhà cửa, ném tất thối và quần áo bẩn của nhỏ vào máy giặt.

Vốn dĩ Lý Diệu Diệu hờn dỗi hai tiếng đồng hồ vì cậu đi mà không từ biệt, cuối cùng lại phát hiện cậu kéo máy hút bụi vùi đầu vào làm việc nhà, hoàn toàn không để ý tới việc nhỏ tức giận tí nào, cộng với việc mình bày bừa mà lại để ông anh dọn dẹp giúp nên là càng thêm hổ thẹn, chẳng còn mặt mũi đi tìm cậu tính sổ.

Chiều hôm sau, Khương Dã trở về Dinh Thự Thiên Lộc, tìm món quà mà Giang Nhiên để lại cho cậu. Lúc này Lý Diệu Diệu đã có kinh nghiệm, không rời khỏi Khương Dã chút nào, dường như sợ cậu lại chạy mất như lần trước.

Khương Dã trở về biệt thự lên thẳng lầu hai, về phòng của mình. Quà sinh nhật mười tám tuổi của cậu được đặt hết trong phòng, bố dượng tặng mô hình trực thăng, Lý Diệu Diệu tặng đồng hồ thể thao, và những con Gundam mẹ tặng nữa. Cậu không chơi Gundam, cũng không xem hoạt hình Gundam, bà chỉ nghĩ đơn giản rằng con trai đứa nào cũng thích Gundam, và Khương Dã chẳng phải là ngoại lệ, vì vậy lần nào cũng tặng Gundam, thế nên bà quên rằng lần trước đã tặng con giống hệt rồi.

Khương Dã đã bóc cả mô hình trực thăng và đồng hồ thể thao ra, chỉ còn mấy con Gundam thôi. Các mô hình được bọc trong hộp đựng và đặt ngay ngắn ở tủ góc tường, hộp rất lớn, nếu dựng lên có thể cao ngang bắp chân của Khương Dã. Tổng cộng có năm cái mô hình, Khương Dã không phân biệt được cái nào là mình được tặng năm mười tám tuổi. Khương Dã ước lượng từng cái một, trọng lượng không khác nhau lắm. Cậu mở từng hộp ra, rất nặng, cứ như là gạch vậy, cảm giác bên trong không giống mô hình.

Lý Diệu Diệu thò đầu qua hỏi: "Anh đang tìm gì vậy?"

Khương Dã xé lớp giấy gói, mở hộp ra, đồ vật bên trong xuất hiện trước mắt hai người họ, Lý Diệu Diệu bị dọa đến sững sờ.

"Mấy cái này… là gì?"

Trong hộp giấy nơi lẽ ra phải đặt mô hình Gundam thì lại chứa linh kiện của súng ống, các bộ phận dưới, lò xo giảm xóc, nòng súng, bộ phận ngắm, báng súng… Tất cả đều đầy đủ, Khương Dã đếm sơ qua, những linh kiện trong hộp này có thể lắp được một cây súng tự động. Khương Dã tiếp tục mở những hộp quà khác, đồ bên trong đều là súng ống, trong đó có một khẩu Beretta M92F, trên báng súng còn để lại một dấu tay máu kỳ dị.

Khương Dã đè lên dấu tay đó, kích cỡ không khác của cậu lắm.

Lý Diệu Diệu lắp bắp nói: "Là đồ chơi nhỉ!"

Không, phông phải đồ chơi. Khương Dã kiểm tra băng đạn của khẩu Beretta, bên trong có một viên đạn màu đỏ. Viên đạn sao có thể đỏ được? Cậu nhíu mày, nạp đạn và lắp ống giảm thanh vào rồi bắn lên tường một phát. Lực giật lùi làm cánh tay cậu đau nhức, trên tường có thêm một lỗ đạn.

Lý Diệu Diệu sững sờ mà nói: "Sao mẹ lại muốn tặng súng cho anh vậy?"

Khương Dã lắc đầu.

Những thứ Giang Nhiên đưa cho cậu quá mức đáng sợ, mấy khẩu súng này nếu bị cảnh sát phát hiện thì cũng đủ để cậu ngồi tù ba năm. Khương Dã cất súng lại vào hộp, nhét vào gầm giường. Thời gian còn sớm, cậu chuẩn bị đi trả lại đầu của Lưu Bội.

Cậu hỏi Lý Diệu Diệu: "Em có biết nhà Lưu Bội ở đâu không?"

"Biết chứ, cuối cùng anh cũng chịu đi thắp hương cho cậu ấy hả? Lúc còn sống cậu ấy thích anh đó." Lý Diệu Diệu nói, "Nhưng giờ anh chậm một bước rồi."

"Là sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!