"Nếu cậu là người duy nhất trong đám đông nhìn thấy ma, cậu phải giả vờ như nó không tồn tại, giống như những người khác. "
Biên tập: Bảo, Bab.
Sửa lỗi: Bảo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Đạc đến phòng bệnh trong bệnh viện.
"Giáo sư Bạch không sao cả, tối hôm qua chỉ ngủ quên thôi." Thẩm Đạc chống cằm, "Em xem thử đi, chắc là chú ấy trả lời tin nhắn em rồi đó."
Khương Dã ngồi dậy trên ghế bố, lấy điện thoại ra xem thử, quả nhiên Bạch Niệm Từ có trả lời tin nhắn.
Bạch Niệm Từ: [ Xin lỗi, chú say quá, tối qua không thấy tin nhắn của cháu. ]
Argos: [ Rõ ràng chú biết cái người có vẻ ngoài giống hệt cháu kia là ai, vì sao lại không nói cho cháu biết? ]
Bạch Niệm Từ: [ Tiểu Dã, cháu đang nói gì vậy? ]
Khương Dã cau mày. Cậu lướt lên trên, định chụp màn hình đoạn tin nhắn tối qua gửi cho y. Nhưng lịch sử trò chuyện rất ngắn, đối thoại giữa bọn họ tối qua chỉ còn lại:
Argos: [ Chú Bạch, chú còn đó không? ]
Argos:[ Chú Bạch? ]
Lịch sử trò chuyện trước đó đã biến mất.
Khương Dã hỏi Cận Phi Trạch: "Tối qua cậu có động vào điện thoại của tôi không?"
Cận Phi Trạch lắc đầu, "Không có, sao thế?"
Thẩm Đạc kéo ghế ngồi xuống, hỏi: "Em tìm giáo sư Bạch có gì không, sao gấp thế?"
"Đợi một lát, thầy Thẩm, em có chuyện muốn nói với anh."
Khương Dã cho đĩa CD vào máy tính, mở đoạn băng ghi hình hôm hôn lễ ra, tua nhanh đến phần cuối. Cậu vốn định cho Thẩm Đạc xem người đàn ông giống cậu y như đúc, ai ngờ dù cậu có tua đi tua lại thế nào cũng không nhìn thấy bóng của người kia. Có ai đó nửa đêm đã lén trộm máy tính và cắt bỏ đoạn clip đó rồi ư? Không, không đúng. Trong video vẫn là góc độ bé Khương Dã giơ camera quay lại xung quanh, hình ảnh vẫn là đám đông đang ăn uống linh đình.
Nhưng tiếng huýt sáo đã biến mất, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen đeo khẩu trang đứng giữa đám đông cũng không còn. Hình ảnh người đàn ông đi về phía cậu biến thành một tấm gương đang phản chiếu đám người, giống như có ai đó đã cắt bỏ đi người đàn ông và xóa cả âm thanh, chừa lại cảnh nền và âm thanh vốn có của nó.
Chuyện này hết sức kỳ quái, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ trước ánh mắt khiếp sợ của cậu.
Khương Dã hỏi hắn: "Tối qua chúng ta làm gì cậu còn nhớ không?"
"Tâm sự yêu đương?"
Thẩm Đạc: "…"
Khương Dã nhắm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: "Cậu nghiêm túc một chút đi."
"Được rồi," Cận Phi Trạch cười nói, "Xem đoạn video hôm hôn lễ của mẹ cậu?"
"Trong đoạn video có một thứ kỳ lạ, cậu có nhớ đó là gì không?"
"Thứ kỳ lạ?" Cận Phi Trạch hỏi, "Thứ kỳ lạ gì cơ?"
Vẻ mặt của hắn mờ mịt, Khương Dã giật thót trong lòng, Bạch Niệm Từ quên mất Giang Nhiên, Cận Phi Trạch cũng không nhớ. Người đàn ông đó không những biến mất khỏi đoạn video trong CD, mà còn biến mất khỏi trí nhớ của bọn họ. Là ai đã xóa Giang Nhiên khỏi video và trí nhớ của bọn họ chứ? Là ai mà có năng lực lớn như vậy? Bỗng nhiên Khương Dã nhớ đến bố dượng từng nói mẹ muốn đi tìm một thành phố không tồn tại, và một người cũng không tồn tại. Cái người không tồn tại đó lẽ nào là Giang Nhiên?
Bỗng nhiên Cận Phi Trạch kề vào tai cậu, thầm thì với vẻ thần bí: "Không phải thứ, mà là người cơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!