"Bọn họ nuôi cấy phôi thai số 25 khi nào?"
Biên tập: Bảo, Bab.
Sửa lỗi: Bảo.
Thẩm Đạc tắt bộ đàm, lấy điện thoại vệ tinh ra, "A Trạch và Tiểu Dã còn sống."
Cận Nhược Hải ở đầu bên kia điện thoại vệ tinh nói: "Nhược Sơ thì sao?"
Thẩm Đạc nói: "Bà ấy đã rời khỏi thôn Thái Tuế, không rõ hành tung."
Cận Nhược Hải nói: "Thế mà Khương Dã lại có thể sống sót ra khỏi nơi đó, đứa nhỏ này quả là có thiên phú dị bẩm. Tinh thần của nó thế nào, đã ổn định chưa?"
"Không biết, đội cứu viện nói cậu ấy ngất xỉu, bây giờ đang sốt, chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ đến thăm xem sao."
"Nghe nói nó học cấp ba nhỉ, tìm cơ hội hỏi thăm nó xem có hứng thú vào Thủ Đô không."
Thẩm Đạc chần chừ một lát rồi nói: "Cậu ấy chỉ là một người bình thường, không có bất cứ kế nghiệp thầy hay là truyền thống gia đình gì cả, cho dù có bình an thoát khỏi vùng cấm thôn Thái Tuế, biết đâu cũng nhờ vào vận may thì sao."
"Tôi biết," Cận Nhược Hải giải thích, "Nhưng ông cụ muốn gặp nó."
"Vì sao?"
Đầu bên kia điện thoại vệ tinh im lặng, Thẩm Đạc nhận ra rằng đây là vấn đề mà anh ta không nên thắc mắc, thế là anh ta đổi chủ đề: "Hàng mẫu đã sưu tập xong."
Anh ta đảo mắt sang bên cạnh, trên bàn bày rất nhiều ống nghiệm đặt trên những cái giá đỡ đơn giản, bên trong là nấm mốc mà anh ta thu thập được từ nhiều nơi trong thôn Thái Tuế. Doanh trại của giáo sư Bạch đã bị Học viên Nghiên Cứu Sinh Vật Đặc Biệt chiếm dụng để mở rộng, nhân viên cứu hộ tất bật đi qua đi lại giữa các căn lều, một tiểu đội vác súng đã lên nòng trên vai khiêng một chiếc túi hình người bị trói đi tới.
Phần đầu túi bị ép xuống, thân thể vùng vẫy liên tục, tựa hồ muốn thoát khỏi sự khống chế. Xe tù chống đạn kiên cố đã sẵn sàng, bọn họ đẩy chiếc túi vào trong xe, sập cửa lại và gài ba lớp khóa cơ.
Bạch Niệm Từ đang ngồi trong lều chữa bệnh cho nhân viên y tế kiểm tra sức khỏe, y há miệng, bác sĩ giơ đèn pin soi khoang miệng y, bên trong rất sạch sẽ, không có dấu vết của nấm mốc.
"Anh không bị cảm nhiễm, mấy ngày này nên nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Y tá nói.
Bạch Niệm Từ cảm ơn liên tục.
Thẩm Đạc nói với điện thoại: "Ba ngày nữa hàng mẫu sẽ tới Thủ Đô."
"Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, hãy rời khỏi nơi đó, dựng một mốc cấm, không cho bất cứ kẻ nào đến gần thôn Thái Tuế."
Thẩm Đạc đợi một hồi, Cận Nhược Hải hỏi: "Cậu còn có chuyện gì muốn báo cáo à?"
"Viện trưởng," Thẩm Đạc nhắc nhở gã, "Anh vẫn chưa hỏi tôi tình trạng của A Trạch."
Cận Nhược Hải im lặng một lát rồi hỏi: "A Trạch sao rồi?"
"Cậu ta bị thương nặng, bị gãy xương cẳng chân."
"Ừ," giọng của Cận Nhược Hải không toát lên bất cứ cảm xúc gì, "Bình an thì tốt rồi."
Thẩm Đạc: "…"
Rõ ràng anh ta đã nói Cận Phi Trạch bị gãy xương.
Cận Nhược Hải treo điện thoại, đảo mắt sang màn hình máy tính. Danh sách Sinh Vật Dị Thường có thêm "Thái Tuế", số 103, mức độ nguy hiểm là cấp B. Bên dưới là mô tả về nó — "Một sinh vật dị thường tương tự nấm mốc, ký sinh trên cơ thể sống, lần đầu được phát hiện ở thôn Thái Tuế trên núi Tế Nô thuộc tỉnh Điền Tây, khiến cho hơn trăm người bỏ mạng. Sinh vật thứ cấp là xác không đầu, xác chết bị một loại nấm mốc đặc biệt điều khiển."
Cận Nhược Hải rê chuột trở về giao diện trước đó, một danh mục dày đặc liệt kê thông tin của những sinh vật dị thường xuất hiện trên màn hình, mỗi một sinh vật dị thường đều có ảnh chụp, văn bản mô tả và phán đoán cấp độ.
Sinh vật dị thường cuối danh mục rõ ràng là ảnh chụp một chàng trai trẻ, ánh mắt của Cận Nhược Hải ngừng lại ở dòng đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!